Monday, August 27, 2007

Ta phải nghĩ cách (phần 2)




Hôm nọ đang nói dở là đã nho nhã đến thế rồi mà vẫn không xong.


Vẫn không xong bởi khổ nỗi, tí nữa chú Bình Nguyên về nhà nhìn thấy mọi thứ bố chú vứt lộn xộn thể nào chú cũng hùng hục mang đi cất, lại toàn cất ở những nơi ít người ngờ đến nhất. Thế là y như rằng sáng hôm sau sẽ có cuộc đối thoại hoặc độc thoại như sau:

- Em ơi, hôm nay em khuyên anh mặc áo sơ mi gì? (ta ko nói ko rằng chạy đi lấy một cái áo sơ mi ném ra giường. Ném ra giường vì đợi đến lúc người ấy cần đến sơ mi thì phải chục phút nữa)

- Áo sơ mi này thì nên đi với cà vạt gì? (ta lại chạy đi lấy cà vạt ném ra giường, kiệm lời vì biết còn hỏi nhiều)

- Thế rồi complet nào? (lại chạy đi lấy ra ném ra giường)

- Tất này có được ko? (gật)

- Giầy này chắc hợp với tất em nhỉ? (gật)

- A em này, em có biết đồng hồ anh để đâu ko? (chạy đi tìm đồng hồ)

- Cám ơn vợ (ta ngắn gọn you are welcome, kiệm lời vì biết còn hỏi nhiều)

Xuống dưới nhà, ăn sáng xong, bỏ qua những câu hỏi muỗi kiểu đường để đâu hả em, dao ở chỗ nào, bánh mỳ em cất ở đâu, sao anh ko tìm thấy muối, sao anh cũng ko tìm thấy cái cốc mọi khi anh hay dùng. Đây chỉ tập trung vào phần trang phục và phụ kiện đi kèm. Đang nói dở, ăn sáng xong:

- Em ơi, ví anh đâu ý nhỉ? (lại chạy đi tìm ví, vứt xuống bàn ngay trước mặt)

- Thế còn ba lô em có biết hôm qua anh để đâu ko? (nóng mặt lắm rồi, nhưng vẫn kiên nhẫn chỉ tay ra hướng treo balô)

- Cám ơn vợ. Chúc em một ngày tốt lành (gật đầu, same to you)

- À, chìa khoá anh đâu ý nhỉ? (chỉ lên chỗ mọi khi hay để chìa khoá, lại hít một hơi dài nuốt giận, sắp biến rồi, nhịn nốt câu hỏi này)

- Cám ơn vợ. Thôi anh đi nhé (gật, tự nhủ Chã đến thế là cùng)

Chưa được 5 giây, ta chưa kịp thở phào, thì lại thấy hồng hộc chạy lên.

- Em ơi, anh quên điện thoại. Em có nhìn thấy điện thoại của anh đâu ko?

Ôi thế này thì ta phát điên lên mất. Thấy ta nổi cáu thì sợ rúm vó tôm,

- Ôi ôi em đừng cáu. Anh hỏi cái gì em ko biết thì thôi em ko trả lời, em đừng cáu.

Bảo ta ko biết thì ta lại càng cáu. Vì ko phải là ta ko biết , mà là có biết ta cũng ko trả lời. Nhưng nghe ta bảo có biết cũng ko trả lời thì lại nổi cơn giận dỗi:

- Em ko dịu dàng với anh (rồi đóng cửa cái sầm bỏ đi, tất nhiên là sau khi chộp điện thoại cho vào túi quần)

Thế có tức không.
Thế là ta phải ngồi nghĩ cách trị. Chứ cáu kỉnh ta cũng chả thích, vừa không khí nặng nề vừa ảnh hưởng đến nhan sắc đang đến hồi suy tàn.

Thế là ta ngồi nghĩ cách.

4 comments:

  1. ~ Scottie Đậu Pụ ~August 27, 2007 at 11:39 PM

    Nhà em thì ngược lại hoàn toàn. Trừ đồ của Đậu Pụ ra thì cái gì em cũng phải hỏi chồng. Kể cả túi xách, ví, điện thoại, hộp card, chìa khóa, kính, thẻ... Mà ngày nào cũng hỏi ấy.

    ReplyDelete
  2. Thế có hôm nào chồng mày hỏi "Vợ anh đâu ko?"

    ReplyDelete
  3. thế chắc là chỉ hỏi bồ thôi, chứ có hỏi tao bao giờ mà tao biết trả lời mày.

    ReplyDelete
  4. Lâu lâu không thấy chị update cái vụ "ta phải nghĩ cách" này. Em thấy cái này hay nên cứ chầu chực đợi mãi. Chị đã tìm ra cách chưa? Chia sẻ kinh nghiệm cho đàn em tí nhỉ.

    ReplyDelete