Monday, August 11, 2008

Phải kiên nhẫn là ngần nào? (phần 2)




Bố chú Bình Nguyên,

Cúi xuống thì mất bút

Đứng lên thì 5 thẻ lên máy bay rơi mất 1

Ra ngân hàng thì mất kính

Vào taxi thì mất điện thoại

Xuống tàu điện ngầm thì mất găng

Vào nhà hàng lúc ra thì mất ô

Đi họp xong về mất cả khăn cả mũ


Nói chung là một người rất mất mát

Mẹ chú đang ngồi đọc sách tự dưng cười rũ ra. Bố chú quay sang hỏi sao cười, mẹ chú tổng kết như trên, bố chú bình luận ‘It is a very sad story” rồi ngoảnh mặt đi. Lại được trận cười lăn lộn.

Bà nội Bình Nguyên khi còn sống đã có một câu nói bất hủ “thằng này nếu đầu nó ko gắn vào cổ thì chắc cũng mất từ lâu rồi”.

4 comments:

  1. Mất những cái có thể mất nhưng còn những cái .." nhất định phải còn" .. là được G 'nhề' :-)

    ReplyDelete
  2. Bố BN giống như 1 bà chị họ bên nhà chồng tao, suốt ngày quên và mất đủ thứ (kể cả nhẫn cưới và dây chuyền vứt trong khách sạn) nên trước khi đi đâu bao giờ chồng cũng hỏi 1 tràng như thế này: Mũ đâu? Găng đâu? Khăn đâu? Túi đâu? Kính đâu? Chồng đâu?
    Chắc mày cũng nên làm 1 bài như thế cũng nên!

    ReplyDelete
  3. Chet mat thoi Giang oi! Ai la nhiep anh gia day! Co qua anh hoi bi bat hu.

    ReplyDelete
  4. Chính ra lần sau trước khi tổng kết bạn G phải bố trí cái camera, quay trộm cảnh bố chú BN dỗi ngoảnh mặt đi, rồi post lên blog thì đảm bảo thiên hạ ối kẻ phải đi vá mép. :=)

    ReplyDelete