Hồi mình vẫn còn ở Dubai, một lần đến ăn tối ở nhà một đại gia người Ấn độ, ăn xong thay vì tán gẫu như thường lệ thì chị chủ nhà lại bày ra một trò chơi. Chị ý đặt câu hỏi và tất cả mọi người đều phải trả lời. Câu hỏi của chị ý là “Nếu được trở lại 18 tuổi thì có muốn không?”.
Người thì trả lời
« ở tuổi 18 tôi không có được nhiều trải nghiệm như bây giờ », người thì
trả lời « 18 tuổi tôi nghèo lắm, ăn còn chẳng đủ. Còn giờ, ở tuổi
này, tôi vừa ăn xong một bữa tối 7 món… ».
Tôi lúc đó chỉ
ước được trở lại tuổi 25. Cũng chả nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đơn giản là muốn trẻ
lại nhưng không muốn phải đi học lại, thi lại. Nhưng bây giờ nghĩ lại, không
chỉ không muốn phải trầy vi tróc vảy học lại phổ thông, đại học. Biết bao khóa
học cuộc đời cũng phải trầy vi tróc vảy mới tốt nghiệp, cũng không muốn học lại
nữa. Do vậy, ngay cả tuổi 25 cũng không muốn quay lại.
Ở tuổi 20, quay
lưng chỉ là quay lưng, hờn dỗi thì quay lưng, rồi thấy người cũng quay lưng thì
lại khóc. Nhưng ở tuổi ngoài 40, khi đủ dũng khí quay lưng lại với một người,
thì trong lòng cũng đã chuẩn bị đủ dũng khí để chấp nhận khả năng người cũng
quay lưng lại với mình. Tình đã nhạt, 20 hay 40 tuổi thì đều là đau cả. Nhưng
nếu ở tuổi 20 hoảng loạn, thì bây giờ sẽ bình thản chịu từng cơn đau một, vì
biết rằng cơn sau sẽ nhẹ nhàng hơn cơn trước, và đó sẽ là những cơn đau cuối
cùng trước khi liền sẹo. Tôi đã tốt nghiệp khóa học đứng lên và bước đi như
vậy.
Khi đi vào một
cơn bão, ở tuổi 20 sẽ chỉ đơn thuần là hoảng sợ, sợ bị quật cho rách nát, sợ
sau đó mình sẽ thảm thương, kiệt quệ, biến dạng. Còn bây giờ, không sợ nữa. Thấy
bão, sẽ đứng đợi nó tới. Còn đường nào ngắn hơn thế. Thậm chí sẽ tận dụng khoảng
lặng cuối cùng trước khi cơn bão tới, khi tất cả trở nên yên ắng, ngột ngạt, để
rồi khi gió bắt đầu nổi, và càng ngày càng mạnh dần lên, thì đã sẵn sàng… Biết
rất rõ những gì đợi mình trước mắt, nhưng cũng biết sau khi đi ra khỏi nó, bình
thản và không thù hận, sẽ mạnh mẽ và trưởng thành hơn gấp nhiều lần. Tôi đã tốt
nghiệp khóa học xử lý bão như thế.
Khi yêu một người
đàn ông và kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần vì thất vọng, ở tuổi 20, chỉ biết
ngồi khóc và mất lòng tin vào cuộc đời, cảm thấy mình thật xấu xí vô giá trị, nhìn
quanh thấy ai cũng hơn mình hết. Nhưng khi đã tốt nghiệp khóa học xử lý những
nỗi thất vọng, tôi biết ngày mai lòng sẽ yên lại và mỗi ngày sẽ càng yên hơn. Ngay
cả khi thức dậy thấy còn khổ sở hơn hôm trước thì cũng không có gì mà phải
hoảng sợ. It may get worse before it starts getting better. Để ra khỏi được một
lần thất vọng, có thể đi chậm, có thể đi không nổi mà phải bò, nhưng mỗi ngày
sẽ càng bỏ nỗi buồn xa hơn lại đằng sau. Xa thêm 1cm cũng là thành tựu. Tôi biết tôi
vẫn là tôi, mất đi một người trong đời không thể làm tôi cảm thấy mình bớt giá
trị. Đó là khóa học về giá trị bản thân. Tôi cũng đã tốt nghiệp nó.
Tôi cũng đã tốt
nghiệp khóa học biết nhẫn tâm. Có nhiều thứ, dù cho lòng ta có chần chừ mọi
nhẽ, đến lúc phải bước qua là phải bước qua. Có nhiều chuyện, việc ta ấm người
lạnh, bản năng muốn ào tới an ủi chở che như đã luôn từng mà không thể làm được,
bản năng không muốn bỏ mặc mà vẫn phải bỏ mặc, khiến ta đau lòng. Nhưng cuối
cùng, ta không thể quyết định cuộc đời người khác, chỉ biết sống tốt nhất cuộc
đời của ta.
Tôi cũng đã tốt
nghiệp khóa học nâng lên và đặt xuống. Có nhiều người, dù cho lòng ta muốn níu
kéo mọi nhẽ, thì ta chỉ để cho họ đi, im lặng không oán thán, dẫu rằng họ bỏ ta
đi đúng lúc ta cần họ nhất. Ở tuổi 20, có lẽ sẽ trách họ bạc. Nhưng ở tuổi
ngoài 40, người muốn đi thì cứ đi, đừng chần chừ, cũng không cần cảm thấy có
lỗi. Có lỗi hay không, chỉ có nhân quả biết.
Tôi đã trải qua rất nhiều khóa học cuộc đời như thế. Sẽ không đánh đổi những chứng chỉ tốt nghiệp quý báu của mình để có lại da nhung tóc lụa mắt trong của tuổi 20. Già quá xấu quá thì cùng lắm đi phẫu thuật thẩm mỹ. Phẫu thuật thẩm mỹ xong vẫn xấu thì kệ mọe nó, có vẻ đẹp tâm hồn là ngon dồi.
PS1: bạn xin được công việc tốt, bạn tự hào, mình hỉ hả mừng vui cho bạn. Bạn kể người này người kia ở chỗ làm theo đuổi bạn, mình và bạn cười rúc rích. Lúc nào mình cũng bảo với bạn rằng bạn là người xuất sắc. Thế mà mình đi ngoài đường có người nhìn, ngồi uống nước với bạn có người gửi giấy xin làm quen, bạn nhìn mình là lạ, mặt bạn khó chịu, rồi bạn thoái thác không muốn gặp mình nữa. Nếu ở tuổi 20, mình chắc chắn sẽ buồn. Nhưng ở tuổi này, mình biết rằng mình không cần tình bạn với người chỉ có thể hồ hởi nếu hơn mọi nhẽ. Bạn có tuổi rồi mà vẫn hành xử y như một cô học trò ganh đua suốt ngày sợ người khác xuất sắc hơn mình. Đến lúc cần người tâm sự, bạn liên lạc lại giả lả như không, sốt sắng quá mức bình thường. Nhưng mình, một người đàn bà đã bước một chân về phía 50, đã nhạt nhẽo không ngại ngần. Khóa học nằm lòng “Bất kỳ tình nào, tình bạn, tình yêu, tình đồng nghiệp, tình hàng xóm, thậm chí tình ruột thịt, mà thiếu sự tương hỗ qua lại thì cũng đều là một mối quan hệ độc hại”, mình cũng đã tốt nghiệp nó.
PS2: gửi Anh: cám ơn anh đã chúc mừng em nhân ngày của mẹ. Em xin lỗi vì những phiền phức không đáng có. I dance my way topsy turvy through life, happier knowing that there are readers with gentle hearts like you and your wife 🙏
Video: cún đang làm vườn sấp mặt ở Salento các cụ nhé.