Đã thế blogspot còn chu đáo thay giao diện, làm người mù công nghệ như mình mở ra giật mình tưởng đi lạc vào blog nào. Giời ơi, đang yên đang lành tự dưng thay đổi làm giề. Mọi thứ thay đổi tuốt tuồn tuột thế này con người vốn chỉ thích lối mòn như tui biết sống sao???
Chưa hết. Đứng nhìn căn hộ sau 8 năm cho thuê tả tơi rơi rụng phải làm lại gần hết mà tim như hụt đi mấy nhịp. Lại những buổi chiều lùng sục ở các cửa hàng, đo đạc mua lại từng món một, chất từng món một lên xe. Quyển sổ ghi chép mở ra đóng vào nhiều đến mức nhàu nát hết cả ra.Tay chai, chân mỏi, móng tay gẫy, tóc tai da dẻ khô khốc như giấy nhám. Thành phố tháng 8 vắng teo, nắng như đổ lửa.
Vẫn biết rằng chỉ cần kiên nhẫn, tháng 10, tháng 11, mình sẽ ngồi trong phòng khách tinh tươm gọn ghẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ xem mùa đông tới. Những bông hoa sẽ nở đỏ thắm trên bậu cửa. Mà từ đây đến tháng 10 nhẽ còn xa.
Ở tuổi trung niên, người ta bắt đầu nhìn thấy kết quả của những hành vi và lối sống từ thuở thanh niên. Ai đã sống ổn thì giờ này bắt đầu gặt hái thành quả. Ai đã sống không ổn thì giờ này bắt đầu nhìn thấy hậu quả. Mình vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần có sức khỏe, còn lại nếu mình cứ tiếp tục bền gan cố gắng làm tốt nhất có thể, thì một ngày nào đó, nhất định một ngày nào đó, tất cả mọi thứ sẽ ổn. Nhưng giờ mình lại tự hỏi, nếu mình ổn mà người quan trọng với mình không ổn, thì liệu có thể ổn thật sự không ?
Chiều hôm nọ chân
tay người ngợm lấm bụi ho hen bê bết đi từ căn hộ đang sửa về căn hộ thuê tạm, da
đen cháy vì đi nắng nên bụi lại càng trắng phớ hơn. Đi ngang qua một căn nhà bỏ
hoang, tự dưng thấy một con mèo nằm bẹp dí giữa lối đi trong vườn, thẳng đơ bất
động chẳng hiểu sống hay chết. Mình dí mũi vào hàng rào sắt, meo lên một
tiếng. Nó bật dậy ngay. Trời ơi, cái mặt nó ta nói giống hệt Jocelyn Wildenstein.
Chắc chị chàng Wildenstein kia khi đi thẩm mỹ cho ra mặt mèo đã lấy mặt con mèo
này làm mẫu. Nhìn cái vẻ nhớn nhác của nó ngộ đến mức mình phải đứng lại nhìn
nó một hồi thật lâu. Nói thật lâu nhưng thực ra chưa đến nửa phút. Nhưng nửa
phút cũng là xa xỉ lắm rồi. Hùng hục từ sáng tới chiều. Con đến bữa mà chưa được ăn đang gọi nheo nhéo lên kia.
Hôm qua ngài
chính thức chấm dứt nhiệm kỳ đại sứ tại Ghana. Mình cũng chính thức chấm dứt
nhiệm vụ của mình. Chỉ đợi có thế chuồn luôn khỏi một cơ số các nhóm whatsapp mà vốn bình thường mình cũng ít đọc. Đấy, phu nhân đại sứ, tư dinh, tiệc tùng ngoại giao, váy vớ,
của các anh các chị cả. Em về Rome LÀM NGƯỜI TỬ TẾ.
Ảnh: cẩm tú cầu cuối mùa, sung cuối vụ.