Lại quay lại việc dọn dẹp buổi sáng, xong tủ quần áo cho lũ kia thì tiếp tục chạy quanh chăm lũ cây lá trong nhà. Có mấy chậu cây bọ mà lắm việc ra phết, cho uống, cho ăn, cắt lá héo cành khô. Lại phải luôn để mắt xem trông có tươi tỉnh không, nếu không thì phải gia giảm đồ ăn đồ uống. Bình lá vàng lá đỏ mình lọc ra từ một bó hoa được tặng, mấy tháng rồi, hoa đã héo đã bỏ đi từ lâu mà lá vàng lá đỏ vẫn rất rực rỡ. Lúc nào đủ thong thả phải ngồi mài rồi gieo mấy cái hạt sen.
Chăm cây xong thì lại chạy quanh châm nước cho mấy cái máy phun hơi ẩm. Mùa đông ở đây bên ngoài thì lạnh quá, trong nhà thì nóng quá. Vừa nóng vừa khô, cảm giác như thịt hong gác bếp. Khô quá nên thằng con quý tử suốt ngày chảy máu cam. Từ khi đặt máy phun hơi ẩm quanh nhà thì tình hình mới đỡ.
Ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã 10h30 sáng. Vào bếp nghĩ đồ ăn cho bữa trưa, bữa chiều, rồi mở máy tính và điện thoại trả lời email, tin nhắn, sắp lịch họp phụ huynh, học thêm, chơi thể thao, gặp bác sĩ, đủ thứ hầm bà lằng. Tranh thủ mở camera kiểm tra nhà vườn rồi gọi điện dặn ông làm vườn làm mấy việc. Lũ cây cối đang ngủ đông nên thưa việc, chứ chỉ tầm hơn tháng nữa chúng nó thức dậy là lại vô số việc phải làm.
Tự dưng ngẩng lên khỏi máy tính, nhìn ra ngoài trời. Bầu trời mùa đông thấp tè, xầm xì mây xám. Lại nhớ bầu trời tháng 5 tháng 6 nhẹ nhõm xanh cao. Cây bơ bà chủ nhà gieo từ một cái hạt quả bơ rồi mang tặng, đứng khoe mấy cái lá xanh trên bậu cửa sổ, cứ cho ăn cho uống thế thôi nhưng chẳng biết rồi sẽ lớn được đến chừng nào. Khung cửa sổ nhìn ra khoảnh sân toàn cây cao trong một tòa nhà bề thế. Tòa nhà bề thế nằm giữa một khu phố xinh đẹp, của một thành phố xinh đẹp. Đang mùa đông nên cái đài phun nước trong sân băng đá phủ kín chứ mùa hè nó phun nước rất rộn ràng còn khoảnh vườn nhỏ quanh nó thì cỏ xanh um lên. Tòa nhà này vốn được mệnh danh là tòa nhà của các oligarch Nga. Nhưng chiến sự và cấm vận khiến các tài phiệt chả hiểu đã vãn tiền hay đã chuồn ra nước ngoài cả, các tầng hầu như bỏ không. Tối chỉ thấy lác đác vài khung cửa sổ sáng đèn.
Và Trịnh Công Sơn
Những thì thầm một đêm
nhớ lại
Ngỡ chỉ là cơn say
Ca từ nhạc Trịnh, cô đọng đến mức thành ra cứ trôi qua tai. Nhưng đúng một khoảnh khắc nào đó, chợt hiểu. Một đêm nằm nhớ lại, những lời yêu dấu mới ngày nào mình thì thầm với nhau, mà giờ đã thành xa lắc. Cứ như thể chưa bao giờ xảy ra, cứ như thể nó thuộc về một chiều kích không gian nào khác, cứ như thể chỉ là anh, trong cơn say, tưởng tượng...
Ảnh: vườn từ dạo cuối tháng 10.