Thuở đó Hà nội chỉ có công viên Lenin và Bách Thảo. Bách Thảo thì xa, thế nên lũ trẻ con sống ở khu Khâm Thiên, Nhà Dầu, Văn Chương, Thổ Quan, Cống Trắng, đi học ở cái trường tiểu học Văn Chương ngay đó, quanh đi quẩn lại, trốn học, nghỉ tiết, tết nhất, chụp ảnh, thể dục buổi sáng, đi dạo tâm sự, trốn tìm, chiếm thành, cái gỉ cái gì cũng ra công viên Lenin cả. Bao lần sứt đầu mẻ trán gẫy chân gẫy cẳng cũng từ đó mà ra...
Công viên Lenin còn là nơi con bé nhỏ thó gầy gò đen đúa là tôi, không biết bao nhiêu lần, trong tuổi thơ, đứng ngửa cổ nhìn những món đồ chơi sặc sỡ treo rung rinh trên cái xe đạp của ông già bán đồ chơi, con gà vặn cót là mổ thóc coóc coóc, con khỉ vặn cót là tự đánh phèng la, ước ao mua món nọ món kia cho em. Chạy như bay từ nhà ra công viên, ngửa cổ ngắm, ao ước, tưởng tượng, rồi lại chạy như bay về dành dụm tiền. Số tiền ăn sáng thỉnh thoảng cậu cho, tôi không mua sách nữa, để dành mua đồ chơi cho em. Tưởng tượng lúc được về nhà, xuống khỏi cái xe khách chật ních người và hàng hóa, chạy băng qua con đê thật nhanh về nhà để mở túi cho em xem. Tưởng tượng nhìn thấy những món đồ chơi sặc sỡ đẹp đẽ, em sẽ vui lắm. Bố mẹ bận, lại hay bất hòa, chắc chẳng ai mua đồ chơi cho em. Rồi chị em chúng tôi sẽ rì rầm chơi qua đêm giao thừa, không đi ngủ. Em tôi nghe lời chị, buồn ngủ lắm mà chị bảo không đi ngủ là sẽ không đi ngủ....
Con gà vặn cót là mổ thóc coóc coóc, con khỉ vặn cót là tự đánh phèng la, quả bóng bay buộc thêm cái bao diêm bên dưới thành khinh khí cầu, con ngựa trong bộ cá ngựa buộc thêm sợi dây, xe ngựa cũng chế từ một cái bao diêm bốn góc cắm bốn cái tăm đội một miếng giấy màu làm thành cái tán, che cho búp bê len hoàng tử công chúa ngồi bên dưới...
Khi ta cứ neo một miền ký ức vào một điều trong quá khứ, thì
sợ nhất là khi nhận ra điều đó đã thay đổi, cảnh đã thay đổi, người cũng đã
thay đổi, ta không còn tầm ảnh hưởng gì nữa nhưng cứ hão huyền ương bướng. Bởi
sợ rằng mất đi cái neo ấy, cả một miền ký ức thân thương sẽ trở thành chống
chếnh. Nhiều khi không trở về là một giải pháp. Để cứ tiếp tục ru lòng mình
rằng mọi thứ vẫn như đã từng…
Hoặc có thể, cứ phải trở về, cứ phải chứng kiến, rồi ngay cả khi thất vọng vẫn thấy mình ổn, phải ổn, sẽ ổn, thì mới gọi là lớn?
Thế thì thôi chả muốn lớn.
P.S cuộc chuyện trò của hai bác cháu:
- Cu N đi học thấy các môn học có dễ không?
- (gọn lỏn) Dễ vãi
- (bà bác già mừng húm)
Dễ thế thì được mấy điểm?
- 5
- (có tí choáng nhưng
gắng gượng hỏi tiếp) Thế cu N học giỏi nhất môn gì?
- (nó viết gọn thon
lỏn) gdcd (mà bà bác già của nó đoán
được là môn giáo dục công dân và suýt ngã khỏi ghế đang ngồi)
…
- Thế bao giờ bác về Hà nội cu N có dẫn bác đi chơi công
viên Lenin không?
- Công viên Lenin là công viên nào hả bác?
Hả, ở Hà nội mà không biết công viên Lenin? Tại thằng cháu
mình người giời hay mình đã thành người tối cổ???
Ảnh: nhớ hoa bướm ở công viên Lenin nên phải trồng vạt hoa bướm trong vườn.