Bác giun đào đất suốt ngày
Trưa nay chết
dưới bóng cây sau nhà…
Mình ngày trước sợ giun. Nhìn con giun sun sun nổi hết cả da gà. Nhưng giờ mày mò đất cát nhiều đâm ra không sợ giun nữa. Cuốc đất mà gặp phải giun là bê giun đặt sang bên, cuốc xong lại bê giun đặt vào chỗ cũ rồi lấp đất lên. Mà lũ giun cũng lười, đặt đâu nằm im đấy chả bò đi đâu.
Hôm nọ dẫn cô con gái lớn đi mua mascara. Nó tranh thủ nhặt hết món này đến món khác. Định phản đối nhưng lại tự nhủ nó cũng chưa đòi cái gì quá mức, mà cũng chưa đến nỗi nhuộm tóc xanh đỏ móng chân móng tay màu sắc kỳ dị như nhiều đứa tuổi nó ở bên này nên thôi đành nhắm mắt. Đến trường học của lũ con, thấy nhiều đứa nứt mắt mà khuyên xỏ xăm trổ khắp nơi, tóc tai dị hợm, son phấn lòe loẹt như đồng bóng, tất lưới rách toang, thậm chí còn phì phèo thuốc lá điện tử, thú thật nhìn chỉ muốn đá đít cho vài cái.
Nhà cửa cả tuần
nay be bét bụi. Cứ hôm trước thợ về mình cặm cụi lau chùi, sáng hôm sau thợ đến
lại be bét hết cả ra. Giờ này năm ngoái đã bắt đầu tình trạng tạm bợ ở châu
Phi, đến giờ là một năm rồi mà tình trạng tạm bợ vẫn chưa chấm dứt giời ơi.
Mấy tháng trước
ngài lại đùng đùng đòi mua nhà. Đòi mua một căn hộ dạng studio, tức là bé xíu, ở
trung tâm. Ngài suy nghĩ đơn giản, bỏ tiền mua, sửa sang lại, rồi cho khách du
lịch thuê mình chỉ việc ngồi rung đùi thu tiền. Là ngài ngồi rung đùi thu tiền
chứ mình thì bận sấp mặt ra. Mà vừa mới chuyển về Rome, mọi thứ đang tanh bành thế này còn chưa tởn hay sao. Mình bảo em không muốn, anh mà cứ nhất định muốn
làm thì anh tự làm hết từ A đến Z, tự mua, tự sửa sang, tự gọi người đến lau chùi và làm check-in check-out với khách. Ngài ra vẻ à mài không ủng hộ ông thì ông tự
làm không nhờ mài nữa. Mấy tuần liền cứ môi giới ới cái là ngài tót đi, xong mang sơ đồ nhà về thì cặm cụi ngồi chia chia vẽ vẽ suy nghĩ lung lắm. Mình bận bịu bẵng đi
không để ý, lúc nhớ ra thì...tự bao giờ ngài đã lại ngồi dính trên ghế sofa nghệt
mặt lướt web trong lúc đợi ăn như thường lệ, không ỏ ê gì vụ nhà cửa nữa. Tự
sản tự tiêu, còn lạ giề.
Từ hôm từ
Salento về đến giờ mình bận lau chùi nhà cửa nên cũng không có thời gian ngắm
nghía bản thân trước gương. Cuối tuần rảnh rỗi, lượn lờ trước gương và có tí
hoảng. Người chỗ đen chỗ trắng, chỗ lép, chỗ chảy xệ, nhất là gầy mõ cả ra
nhưng hai cánh tay lại to đùng và đen trũi, bàn tay thì vừa thô vừa ráp vừa đen
vừa nhăn nheo. Ôi mẹ ơi, cuốc đất mà đẹp thì tui mới cuốc, chứ xấu thế này thì quên
ẹ nó cuốc đất đê. Từ giờ tui chỉ đứng chỉ đạo khắc huề, đừng hòng cuốc xẻng gì
hết nhóe.
Đang hy vọng thứ tư thợ đến làm nốt, thì
sáng thứ tư thợ gọi bảo thứ năm đến. Dằn lòng đợi đến thứ năm, hy vọng thứ năm
là xong hết, thì thợ đủng đỉnh làm hết cả thứ năm vẫn không xong, và chưa biết
ngày nào quay lại để làm nốt vì xong cái này thì lại phát hiện cái kia có vấn đề. Nhìn mặt thợ mình ngán đến tận cổ luôn. May
quá cậu làm vườn gửi cho cái ảnh mấy củ thược dược bắt đầu nảy mầm, cái lá xanh
xanh xinh xinh, cảm thấy được an ủi phần nào. Vẫn còn hơn một tiếng trước giờ
nấu cơm tối, bèn bỏ đi ngủ cho hết bực. Đời liên tục dở và người cứ phải liên tục niềm nở.