Ôm điện thoại chán, ông hỏi xin vợ 2 euro rồi tót đi đâu
mất hút. Chắc lại đi uống cà phê. Máy pha cà phê ở nhà có ít nhất 2 cái nhưng
cứ phải uống ngoài hàng mới có không khí sao đó. Còn mình là xong rổ quần áo
thì lại vội vàng làm bữa xế cho thằng con học online háu đói, dọn dẹp lau chùi qua
loa nhà cửa, thay ga gối một cái giường, phơi mẻ đồ máy giặt vừa giặt xong, rồi
đi chuẩn bị bữa trưa.
Lúc đó đã quá 1h trưa và ông chồng quý hóa của tui từ lúc đi uống cà phê về thì lại ngồi cái
phịch xuống sofa nghịch điện thoại đợi ăn trưa. Bình xịt hóa chất và giẻ lau
vẫn nằm chình ình giữa nhà. Ngày hôm nay còn khá, vì chỉ mới thấy lôi ra một
bình một giẻ. Chứ gặp hôm xấu giời thì khắp nhà toàn giẻ là giẻ. Giẻ trên giá
sách, giẻ trên máy tính, giẻ trên bàn ăn, giẻ trên bồn rửa mặt, trên bàn bếp,
thậm chí trên giường ngủ chăn đệm trắng tinh cũng chễm chệ một cái giẻ! Mà giẻ
nào có màu sắc nhã nhặn cho ra hồn, giẻ xanh lá cây chóe xanh da trời chóe tím
hoa cà tím cải lương đỏ chóe vàng ươm và da cam chói lọi, để ở đâu là nổi bần
bật ở đấy. Lý do giẻ khắp nơi là vì lôi giẻ ra để lau cái gì đó, nhưng vì bỏ
đấy đi xem điện thoại, lúc sực nhớ có việc phải lau thì đã quên cái giẻ cũ
nên lại chạy đi lấy cái giẻ mới. 5 lần như thế là 5 cái giẻ nằm chình ình khắp
nhà.
Nhiều khi nghĩ giận bác mình lắm lắm. Ngày xưa nghèo nhưng mọi
thứ cứ phải gọn ghẽ tinh tươm. Nhà lau xong bác mình bỏ guốc đi chân đất kiểm
tra, thấy không dính chân mới được. Đồ đạc món gì phải để đúng chỗ ấy, để trong
bóng tối không cần bật đèn vẫn có thể tìm thấy. Ai bảo ngày xưa bác mình rèn
mình kỹ thế làm gì để giờ bừa với bẩn là mình không chịu được. Thế nên đầu óc
mình cứ dự định những việc thanh cao thoát tục mà chân tay mình cứ suốt ngày lọ
mọ cất dọn cái này cái kia, lau chùi chỗ này chỗ khác.
Hôm nay, thành Rome ngày mười tư tháng mười, ông chồng quý
hóa của mình suốt buổi sáng ngồi trên cái sofa màu beige, suốt buổi chiều ngồi
trên cái sofa màu xanh. Buổi tối ông té đi ăn pizza với bạn. Rồi đêm về ông sẽ lại
ủ mưu giảm cân. Mài mà không béo trọn kiếp thì bà đi đầu xuống đất nhóe.
Mà ông té đi rồi đâm ra nhà cửa mới gọn ghẽ yên ắng một tí,
chứ ông đang thử sức trong lĩnh vực thợ mộc, có ngày tự dưng 7h tối trong nhà
bắt đầu vang lên tiếng đục đẽo! Đúng kiểu ban ngày thì mải đi chơi, tối lặn mặt
giời đổ thóc ra xay. Ai lại 7h tối mà tiếng đục đẽo cứ chát chát bốp bốp trong
nhà, thỉnh thoảng lại nghe cái gì đó đổ cái rầm và tiếng ông chửi thề…
Viết xong bỏ đấy chạy tong tưởi, lúc nhìn lại, ôi, những 12 ngày đã trôi qua. Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Mà thôi, trôi nhanh cũng được, cho chóng qua cái năm 2020 chết tiệt này.
Ảnh: nhân sinh nhật em Na, bố mẹ cho em đi tắm suối Saturnia. Từ ngôi nhà ngoài biển, lái xe khoảng 1 tiếng qua những ruộng đồng đẹp như tranh, là đến Saturnia. Suối khoáng nóng lộ thiên chảy xuống thành những cái thác nhỏ, lấp đầy những hõm đá tự nhiên thành những bể tắm nhỏ, bao quanh là đồng ruộng bao la vùng Tuscany. Ngày hôm đó xanh và cao, nắng vàng lộng lẫy.
Một hôm đi dọc theo bờ
suối
Biết Tuốt nhảy qua con
cá chuối.
(Mít Đặc và các bạn)