Hồi bé tôi học trường Văn Chương. Hồi ấy nhà ở đâu thì đi
học ở đấy. Cả lũ trẻ con xóm Nhà Dầu, khu đường tàu, phố Khâm Thiên, ngõ Khâm
Thiên, ngõ Cống Trắng và cả ngõ Văn Chương đều đi học ở đấy. Trẻ con cả phố cả
ngõ biết nhau hết, tan học là đi ríu ran thành từng nhóm trước khi tản về nhà
từng đứa.
Trường tôi có một tòa nhà gạch xây 4 tầng; một tòa nhà hai
tầng nhưng không xây bằng gạch mà ghép bằng chất liệu gì đó nhẹ nhẹ với cầu
thang bằng sắt; một tòa nhà hai tầng nhỏ hơn có chỗ để xe đạp của thầy cô ở
dưới và phòng ban giám hiệu ở trên, cầu thang đi lên cứ đến mùa là bên dưới lổm
ngổm đầy sâu róm đen xì; một dãy nhà cấp 4 lợp ngói dột nát dành cho các lớp bổ
túc. Nhà vệ sinh của trường lúc nào cũng trong tình trạng bẩn kinh khủng và lũ
học sinh toàn phải đái bậy trên bờ cống nằm phía sau toà nhà ban giám hiệu,
hoặc nhịn cả buổi. Lớp học chỉ có bàn ghế, thậm chí còn chả có quạt trần. Hơn
40 thậm chí 50 học sinh chen vào một lớp. Mùa hè nóng ngốt, mùa đông lạnh cóng
vì cửa sổ trống hoác.
Thầy giáo chủ nhiệm lớp 5 của tôi là thầy Hợp. Thầy Hợp gầy
gầy, mặt tròn, hay mặc quần âu với áo jersey ngắn tay, giọng nhỏ nhẹ, giảng bài
hay và dễ hiểu. Tôi không nhớ có lần nào thầy nổi cáu. Gặp hôm nào trò dốt quá,
nghịch quá, mặt thầy chỉ nhăn nhăn tí. Hôm nào vui quá, thầy chỉ cười tủm tỉm.
Hồi đó lũ học sinh chúng tôi cuối năm thường được thưởng vở. Cứ đạt danh hiệu
gì đó thì lại được thưởng vài quyển. Những quyển vở mỏng mỏng bìa xanh lục ráp
ráp. Tôi nhớ có học kỳ được thưởng cả một chồng vở cao ngất ngưởng.
Thầy Hợp muốn khen thưởng để khuyến khích học sinh thường
xuyên hơn nhưng trường không có kinh phí. Mà thầy cũng không muốn học sinh phải
nhận thêm vở. Thế là thầy rút tiền túi tự thưởng trò. Cứ cuối tháng, đứa nào ở
vị trí nhất nhì ba là thầy rút túi thưởng. Tôi nhớ có lần được thầy rút túi
thưởng luôn 5000 đồng. Tiền đấy để đi ăn bánh chuối.
Thầy Hợp rất tận tình với học sinh. Trong lớp đứa nào có
năng lực vượt trội đều được thầy giao thêm bài khó hơn cho làm. Lũ chúng tôi cứ
thế phấn đấu thật nhiều, thi đua với nhau thật nhiều, để hoàn thành những bài
tập khó, để giành được phần thưởng của thầy mà chẳng biết rằng thầy cũng nghèo
lắm, muốn khích lệ trò mà rút tiền túi ra vậy thôi.
Nhớ các ngày 20/11, lễ nọ tết kia, lũ học sinh lếch thếch đi
bộ từ trường Văn Chương lên phố Phan Đình Phùng rồi quặt vào cái ngõ nhỏ tên
Đặng Tất. Nhà thầy ở đó. Nhưng thầy chẳng bao giờ tiếp. Hoa mang đến lại mang
về, tranh khiêng đến lại khiêng về. Có lần thầy ốm, cả lũ học sinh đến thăm
thầy cũng không tiếp. Đường sữa học sinh khui ra ăn vã luôn trên vỉa hè. Tết
mang rượu lúa mới biếu thầy, thầy chả tiếp, thế là một đám học sinh mở ra uống
luôn, say bí tỉ. Đúng là nhất quỷ nhì ma. Thế mà rồi tất cả chúng em đều khôn lớn,
thầy ạ.
Tôi nhớ đến thầy Hợp, khi mấy ngày nay trên mạng rần rần vụ
học sinh tử vong ở trường quốc tế. Tôi nhớ cô giáo chủ nhiệm cấp 2 của tôi,
mắng mỏ, đe nẹt, để lũ học sinh đang vào tuổi mơ mộng không được xao nhãng học
hành. Tôi nhớ cả thầy giáo dạy toán cấp 2 của tôi, nói gì cũng thêm từ ạ, “Các
anh các chị không chịu học hành thì về sau ăn cám ạ”.
Cám ơn thầy cô, cám ơn mái trường nghèo mùa đông lạnh mùa hè
nóng, cây cối trụi không mọc nổi vì trẻ con nghịch quá (trừ những cây đã mọc sẵn).
Ở đâu đó vẫn phải còn chứ, những ông giáo bà giáo khắc khổ mô
phạm nhưng hiền từ tận tâm với trẻ, ở những mái trường xoàng xĩnh nhưng giờ ra chơi
vẫn rộn rã tiếng cười, để lũ trẻ 30 năm sau vẫn muốn về thăm...
PS: Con tôi đi học bao năm rồi, tôi có thể tự tin mà nói
rằng quan trọng nhất là người thầy. Năm nào được vào lớp có thầy giỏi là biết
ngay. Gặp thầy giỏi giang, tận tâm, có trách nhiệm, thì có học trường làng cũng
nên người. Phòng ốc có sáng choang, đủ thứ trang thiết bị hoành tráng, thì cũng
chỉ được cái vỏ thôi. Quan trọng thứ hai là gia đình. Quan trọng thứ ba là bạn.
Bạn bè với những đứa trẻ chăm ngoan giản dị hiếu học, chắc chắn sẽ khiến con
mình học được nhiều điều có ích. Cơ sở vật chất kém tí có sao. Trẻ con kiểu gì
chả vui. Vui là một đặc ân của tuổi trẻ. Chỉ là người lớn cứ mang những cố chấp
của mình mà sợ thay cho trẻ con, cứ dốc sức mua cho trẻ con một cái vỏ…
Xã hội trọng hình thức quá, thế nên những thứ có nội
dung nhưng hơi thiếu hình thức dường như càng ngày càng không có chỗ đứng.