Hồi mình mới đến
đây, thấy rẻo vườn trước nhà trồng toàn dạ yến thảo màu tím. Mình đến hôm
trước, hôm sau thấy cậu làm vườn nhổ trụi hết cả.
Mình cứ tưởng
nhổ trụi xong thì chắc chỉ vài ba hôm là trồng hoa mới. Ai dè đến hai tháng sau
vẫn thấy rẻo vườn nằm tơ hơ. Mình mới gọi cậu làm vườn ra hỏi. Nó bảo đang ươm
hoa mới. Ủa, thế sao không đợi hoa mới ươm xong rồi hẵng nhổ hoa cũ? Nó gãi đầu
gãi tai cười trừ. Từ hôm đó, dăm bữa nửa tháng mới thấy nó mang một cây hoa tí
tẹo ra trồng vào đó. Mỗi cây một loại, lổn nhổn gật gù trông chả ra làm sao.
Sau 8 tháng, mình
chịu hết nổi, đành bảo nó bứng hết dăm ba cái cây lổn nhổn của nó đi, và trồng
cỏ phủ kín cho mình.
Sau đó, mình lại
bảo chúng nó dọn cho mình một khoảnh vườn nhỏ ở gần bếp để trồng rau thơm. Vườn
dọn xong, mình bảo mang hết các khóm rau thơm đang trồng rải rác chậu nọ chậu
kia trồng tập trung vào đấy. Bàng hoàng thay, hai thanh niên sức dài vai rộng,
thế mà mỗi ngày chuyển được đúng một cây rau thơm vào cái vườn mới. Chắc cây
rau nặng quá phải khiêng. Giờ đã là hơn 2 tháng, vẫn còn vài cây rau phải khiêng nốt!
Thanh niên chuyên
phụ trách việc là quần áo, cả buổi chiều là được đúng 3 cái áo. Hoặc gấp được đúng
một đôi tất. Chân nó đi chầm chậm. Tay nó gấp rờ rờ. Bàn là cắm kệ bàn là cắm,
tay nó cứ đưa từng nhát đủng đỉnh vô hồn. Phim quay chậm cũng chỉ được đến thế
mà thôi.
Có lần mình vào
bếp đột ngột, thấy thiếu phụ trông trẻ đã giơ cái dao để lên miếng bánh định
cắt, nhưng lúc mình mở cửa vào thì thấy dao đã tì lên bánh nhưng thiếu phụ vẫn còn
chưa cắt, trái lại đầu nó đang gật gù và mắt đờ ra như ngủ gật. Nghe tiếng mình
vào nó mới choàng tỉnh vội vàng ấn dao cắt bánh.
Nhà mình thường
dùng có 3 phòng ngủ. Như vậy là mỗi ngày người dọn phòng chỉ phải dọn có 3
phòng, những phòng còn lại thỉnh thoảng đảo qua tí thôi. Thế mà mình đi ba
tiếng về thấy chàng trai dọn phòng vẫn xô xô chổi chổi chửa có xong.
Mà nhân viên của
mình còn vào loại giỏi ở đây. Dọn nhà sạch, là quần áo đẹp, phục vụ bàn đúng
kiểu. Mỗi tội người nhanh nhẹn người ta cần 1 tiếng thì các thanh niên thiếu
phụ chậm rề này cần tới 3 tiếng chưa xong.
Phải làm việc
với người ngoài thì còn khổ hơn. Thợ mộc chuyên đời hẹn mà không đến. Réo gọi
thì bảo đang đi trên đường rồi. Đi mãi mà chả thấy đến. Chán quá chả gọi nữa
thế là nó mất tích luôn. Một tuần sau mới thấy ló mặt đến. Một tuần sau là còn
sớm, chứ bình thường nó biến thẳng cho cả tháng. Rồi một hôm, chả ai hẹn, tự
dưng mình thấy nó đứng nhe răng cười ở cổng. Sau 3, 4 lần như thế thì mình chịu thua, tìm thợ mộc mới.
Thợ may gọi đến,
đã dặn trước là cần thu nhỏ mấy cái cạp quần, thế mà nó đến tay không mới tài.
Xong nó lại hỏi mình madame có phấn không để nó đánh dấu. Mình bực mình bảo “Chị đã biết trước sẽ phải thu nhỏ cạp quần mà còn
không chịu mang đồ đánh dấu. Tôi lấy phấn đâu ra cho chị dùng”. Thế là nó bảo
thôi chả cần, nó nhớ được. Nó nhớ kiểu gì mà bóp eo quần chặt đến mức mình cố
hết sức mà không cài được quần. Bảo nó nới ra thì nó bảo trót cắt hết phần thừa
đi rồi giờ nới không được. Thế là mình đành phải bỏ đi cả 2 cái quần mới mua.
Cái váy nhung đỏ
đưa cho thợ may nổi tiếng tự nhận là designer đã được đào tạo ở Ý, mình đã dặn
đi dặn lại “Đây là cái váy tôi thích nhất. Anh phải đích thân sửa, không được
đưa cho nhân viên”. Nó vâng dạ. Rồi nó mang váy đến. Mình tá hỏa khi thấy hình
một chiếc bàn là rõ mồn một trên thân váy. Hóa ra một con nhân viên ngớ ngẩn
nào đó đã áp bàn là lên định là nhung. Không có cách nào xóa được vết bàn là,
thế là mình đành phải cắt ngắn chiếc váy. Nhưng cắt ngắn đi thì nhìn cái váy trên
dưới không cân đối nữa, thế nên là lại bỏ xó. Cái váy nhung đỏ chói vốn là
chiếc váy dạ hội mình ưng nhất. Từ hôm đó nó cứ gọi í éo mà mình chả thèm nhấc
máy.
Mấy hôm trước
toilet bị hỏng, gọi mãi thợ mới tới sửa. Sửa xong, toilet đã xả được nhưng
chẳng hiểu sao cái nắp toilet nặng trình trịch, trước không sao, giờ lại cứ
đang nhiên đổ ập xuống. Có người ngồi thì nó đổ cái hự vào lưng, mà không có
người ngồi thì nó đổ cái rầm xuống bệ toilet. Con Na, đi toilet xong chạy ra,
mắt xếch tóe lửa “Na đang pi pi thì cái nắp toilet nó tát vào lưng Na” :-)))))))
Thỉnh thoảng lại gặp vài vụ nẫu mề. Mệt.
PS: Tôi là tôi
chúc đội tuyển Việt Nam thi đấu tốt nhất có thể. Tôi chả thích mấy cái trò ruồi
bu nhòm ngó moi móc đời tư à ơi giai gái đại ngôn ăn theo hót như két trên
mạng. Cái gì mà thế lên vận nước lên, đổi gió rồi nghe chối tỉ thế. Miễn đội
tuyển thi đấu hết mình, đúng tinh thần thể thao, là được.
Vài năm nữa liên
đoàn bóng đá VN muốn mời con trai tui thì tui sẽ cân nhắc. Con trai tui, hộ
chiếu VN đẹp long lanh, tên Việt Nam Vũ Bình Nguyên vô cùng thơ mộng, là chân
sút đáng gờm, là niềm kinh hoàng cho đội bạn. Tui cứ nói quá lên thế mất gì của
tui hehe. Tui ngồi lẫn trong đám khán giả mà thấy đội bên kia cứ dặn nhau đứt
lưỡi là phải kèm con trai tui thật chặt. Kèm vừa chứ kèm gẫy chân thằng bé là
không có được nhóe. Con trai tui cái gì cũng chậm chạp ngáo ngơ nhưng riêng chạy
thì lại nhanh và tập trung vô cùng. Thặc là đáng yêu không gì đáng yêu bằng 💗