Người yêu đầu tiên, buổi sáng mùa đông, ấp
khuôn mặt mình trong hai bàn tay dày và ấm, và bảo “Em có khuôn miệng như vẽ
ý”. Mình ngước nhìn anh, hỏi rất thật thà “Thật à anh?”, “Thật. Không ai nói
với em à?”, “Không”. Mình lớn lên nghe mọi người bảo miệng phải bé tẹo, phải chúm
chím trái tim, mới xinh, “mày răng bàn cuốc, mồm cá ngão, xấu”.
Rồi có người khác bảo “Em có màu da rất
đẹp”. Mới nghe mình tưởng họ trêu mình. Mình từ bé đến lớn hay nghe mọi người
bảo con gái da phải trắng trẻo mới đẹp, “mày đen quá xấu quá”.
Rồi có người bảo “Em có đôi mắt rất đẹp”.
Mình nghe xong phải hả lên một tiếng, tưởng anh ta bị ấm đầu. Người lớn bảo mắt
phải to, phải tròn, mới đẹp, nếu nâu được như tây thì lại càng đẹp nữa. Mắt
mình nhỏ, dài, đen, làm sao đẹp?
Rồi có người bảo “em có bờ vai rất đẹp, anh
đi theo em từ nãy giờ chỉ để ngắm vai em thôi đấy”. Mình về ngắm vai trong gương. Người lớn bảo vai phải tròn, phải đầy, phải trắng, mới
đẹp. Vai mình gầy và xương và đen, sao họ lại bảo đẹp?
Có lần, người sau này sẽ làm chồng của mình
hỏi mình “có thật em không biết mình đẹp không?”. Mình bảo “Thật. Em lớn lên
toàn bị chê xấu, mà vì tính em bất cần nên đến một lúc nào đó em hoàn toàn
không bận tâm đến hình thức của mình nữa. Tất cả những ưu điểm về hình thức của
em toàn là do mọi người nói em mới biết, mà nói mãi em mới tin chứ ban đầu còn
tưởng người ta trêu mình”.
Là tất
cả những băn khoăn của tuổi 20. Giờ nghĩ lại, kể ra cái sự mặc cảm hồn nhiên ấy
lấy đi của mình khá nhiều cơ hội và cũng gây ra một số phiền muộn không đáng có.
Nhưng mình vẫn thích hồn nhiên như vậy hơn. Như chân trần chạy trên cánh đồng,
mắt nghếch lên trời, không biết cỏ sắc, không biết hố sâu, và may mắn làm sao
không sa xuống hố.
Thế rồi từ hồi bọn đàn
ông cho mình cảm giác là mình đẹp thì thú thật mình cũng hơi lạm dụng điều đó một
tý, tàn sát đàn ông một tẹo. Nhưng đời người trăm năm, tàn sát có mấy năm,
chẹp, kể ra vẫn là người tốt. A meng.
Cách đây mấy tháng, mình
đang ngồi hóng chuyện làm đẹp với mấy chị bạn. Một chị làm nghề trang điểm quay
sang bảo mình “Mặt như G là khuôn mặt đẹp. Mặt G chỉ cần trang điểm mắt một tý là
đẹp lắm rồi, không cần phải mất công tạo khối hay khắc phục nhược điểm gì hết .
Dân trang điểm bọn chị thi lấy chứng chỉ làm nghề gặp người làm mẫu có mặt như
G thì mừng lắm, chắc chắn đỗ”. Chị này người VN, dân trang điểm chuyên nghiệp,
đã nói thế thì chắc chắn là mặt mình đẹp đứt đuôi đi rồi còn phải bắn khắn giề
nữa???
Ở trên mình kể những
lần được khen mà mình phải ngạc nhiên sửng sốt, nhưng chưa thấm vào đâu so với vài
lần được khen mà mình sắp kể ra đây. Nghe khen mà mình suýt té xỉu phải vịn ghế
kẻo ngã. Một lần là con bạn mình nâng niu bàn tay củi khô của mình lên mà nức
nở “trời ơi da mày trắng thế”. Một lần khác, con bạn khác trầm trồ “mắt mày đẹp
quá G ạ, mắt rất to”. Con bạn khen mình da trắng là người Pakistan, đi trong
bóng tối nhập nhoạng chắc phải sờ mới thấy. Con bạn khen mình mắt to thì là
người Hàn quốc, Hàn quốc nguyên bản chưa qua phẫu thuật cắt mí áp tròng giề. Mình
kể với ngài, ngài à lên “hèn chi”.
P.S Đùa
thế. Giờ đã sắp 40 tuổi. Nhận thấy mình có chừng ấy, khen cũng không nhiều thêm,
chê cũng chẳng ít đi. Miễn có đàn ông đủ dùng. Và miễn là hạnh phúc.
Vả lại đẹp
hay xấu giờ cũng chẳng xi nhê gì với con người đang rắp tâm tỏa sáng bằng trí
tuệ như mình.