Ở Ý có một vùng chuyên trồng một loại hành củ nổi tiếng vì cực
ngon, là vùng Tropea của Calabria. Hành Tropea giòn, ngọt lịm, và đặc biệt ăn
sống không bị cay và hăng chảy nước mắt như các loại hành tây thường gặp, ăn
xong hơi thở cũng không bị mùi hành nồng nặc. Con mình bình thường đồ ăn có hành
tây là bịt mũi hoặc lọc ra, thế mà từ hồi ăn hành sống ở Tropea thì cứ ấn tượng
đòi mẹ tìm mua tiếp mãi. Tiếc là từ đó đến nay chẳng có dịp nào gặp lại
loại hành củ thuôn dài, màu tím đỏ trứ danh của Tropea nữa. Hành này ngon và
nổi tiếng đến mức hàng năm có cả lễ hội hành, cho thực khách ăn hành và mua
hành thả xăng. Cuối xuân đầu hạ, hành tràn ngập phố phường, cả củ tươi vừa thu
hoạch lẫn củ khô đã tết thành từng chuỗi rất đẹp mắt. Dân Ý làm việc thì vớ vớ
vẩn vẩn nhưng ăn uống thì sành khỏi nói.
Đang định mùa hè cho lũ con vào trại hè vui chơi và hai vợ
chồng lái xe từ Bắc xuống Nam, lang thang ăn uống ngắm cảnh ở bất kỳ nơi nào
thích, lên núi ăn nấm, xuống biển ăn hải sản, qua vùng quê thử rau trái, thấy
nơi nào có cái gì đẹp đẹp thì mua chất lên xe, tỉ như vài món đồ gốm, hoặc hành
tỏi ớt cà chua tết thành từng xâu mang về treo trong bếp cho đẹp, thì đùng cái
dịch bệnh nổ ra. Toàn thế giới ngăn sông cấm chợ, tất cả mọi thứ đều trở nên
bấp bênh. Mình vốn là người quen lập kế hoạch rõ ràng mà giờ đến cả kế hoạch
tuần sau cũng không lập được, đừng nói tháng sau. Đành cứ ngồi đây trông con
học và cho con ăn hàng ngày, dọn dần đồ đạc trong nhà, và mơ một ngày sẽ lại
được tự do bay nhảy khám phá, người với người không phải nhìn nhau nghi ngại qua
lớp khẩu trang.
Ý đã chính thức gỡ bỏ phong tỏa được 1 tuần. Thế là dân Ý
lại được ôm nhau. Phong tỏa suốt hơn 2 tháng, bao nhiêu doanh nghiệp và cá nhân
khốn đốn, thế mà chúng nó chỉ lo bao giờ lại được ôm nhau. Mấy ngày nữa lệnh
cấm di chuyển giữa các vùng cũng sẽ được gỡ bỏ, và đến giữa tháng 6 thì hy vọng
sẽ mở biên. Mấy tháng đóng cửa như thế, nền kinh tế bị tàn phá khủng khiếp lắm.
Hiện giờ vẫn còn quá sớm để nói biện pháp phong tỏa nghiệt ngã của các nước
châu Âu thì giúp ứng phó với dịch tốt hơn hay thả nổi cho đạt miễn dịch cộng
đồng như Thụy Điển tốt hơn. Nhưng có một điều chắc chắn, là nửa vời như nước
Anh là kiểu ứng phó với dịch dở nhất. Thả không ra thả, xiết không ra xiết, làm
gì cũng lần chần không tới. Đúng kiểu nửa đái ra quần, nửa phớt Ăng lê.
Ảnh: hết tháng 5, hoa hồng cũng đã tàn tự bao giờ.
P.S: Nhận được tin bố bạn mất. 2 ngày mới quen được với
sự thật. Ký ức tuổi trẻ như một khu rừng già, tự dưng trống hoác ra một khoảnh.
Bác như một cây cổ thụ cao lớn, lạc quan, vững chãi, làm điểm tựa cho những người
xung quanh. Bác là người một buổi chiều đã dẫn mình đi bộ xuyên cái ngõ nhỏ tí
dài hút trong khu Văn Chương, ra đến chợ cóc gần Quốc Tử Giám, để gửi gắm mình
cho ông sửa xe đạp quen tên Sơn. Ông Sơn ngồi ngay trước cổng một trường học
nào đó mình không còn nhớ tên. Mình vẫn nhớ trước khi quay về để mình lại cho
ông Sơn, bác dặn dò ông ấy “Nó sinh viên nghèo, ông sửa cẩn thận đừng lấy đắt
của nó”.
Bác cũng là người cứ thỉnh thoảng mình đến chơi lại ra kiểm
tra xe đạp của mình xem có non lốp, đảo lốp hay hỏng phanh không.
Thuở đó, nửa thích rong chơi, nửa thèm hơi ấm gia đình, mình
đóng đô ở nhà lũ bạn. Học, ăn, tâm sự, tán gẫu. Chỉ thiếu mỗi ngủ.
Ôi những tấm lòng tử tế đã giúp tôi đi qua những tháng năm
vất vả.
Ký ức tuổi trẻ như một khu rừng già, đầy màu sắc, hương thơm
và những thanh âm yêu mến. Cứ nghĩ rừng già sẽ luôn ở đó, cổ thụ cũng luôn ở
đó. Cứ nghĩ mình cứ đi xa thỏa thích, lúc nào rảnh lúc nào mỏi chân thì về,
rừng già và cổ thụ vẫn còn ở đó không thể mất đi đâu được…