Sunday, May 24, 2020

May in, May out

Đến giờ ăn bữa phụ buổi sáng, con Na nhảy chân sáo ra cầu thang, líu lo “Na đi ăn kem”. Nó có cốc kem hôm trước đã lấy ra định ăn thì mẹ nó không cho ăn vì gần tới giờ cơm nên nó đành để tạm vào trong tủ đá. Nó nhảy chân sáo xuống cầu thang, mình đi theo sau mấy bước. Nó đi trước nên không nghe thấy thằng anh giọng ồ ồ đắc chí nói vọng theo “Tao ăn mất rồi”. Chỉ mấy giây sau, mình nghe tiếng nó khóc ré lên. Chắc đã mở tủ đá ra và thấy cốc kem đã không cánh mà bay. Nó tức tốc chạy ngược trở lại, tiếng khóc lóc kể lể tru tréo nhỏ dần theo từng bước nó bành bạch đi lên cầu thang. Rồi chỉ mấy giây sau mình đứng trong bếp nghe thấy tiếng thằng anh la làng. Em mới chả ún lại đánh anh rồi.
Thằng anh thì đang vào tuổi ăn như thuồng luồng rắn ráo, gặp món vừa mồm là ăn thủng nồi trôi rế. Mình hôm nọ phải vào trong kho đồ ăn đích thân mang túi bả chuột đi vứt. Sợ thằng con trong một cơn háu ăn mò vào đó lục lọi, nhìn thấy túi bả chuột lại tưởng túi kẹo thì chết dở. Mà nó có ăn nhỏ nhẹ từng viên như con nhà người ta đâu để thấy không ngon thì nhè ra kịp, nó toàn dốc tuột cả túi vào mồm một lúc, lúc hiểu ra cơ sự thì e đã quá muộn.
Sau hơn 2 tháng cặm cụi ngày nào cũng phục vụ các bữa chính và phụ cho mấy cái tàu há mồm, đến hôm nay thì tui tự hỏi lương khô bán ở đâu để tui đi mua về tích trữ trong nhà. Đứa nào kêu đói tôi quẳng cho một thanh thế là xong chuyện.
Trong một diễn biến khác, ngài đã mấy lần gạ vợ chúng mình làm nốt cái nhà, chẳng là trong vườn còn một căn nhà nhỏ, muốn cải tạo thành mấy phòng ngủ, mà vợ ngài nó chỉ nói ngắn gọn “Em không làm nhà với anh nữa”. Ai phải làm chung với người chỉ mải ngủ, ăn, chơi, tán phét và o bế xe cộ, còn mình thì nhiều việc đến mức không ngẩng mặt lên được, cả ngày chỉ chạy chứ không đi theo đúng nghĩa đen, và làm xong phần mình phải nghiến răng dốc sức làm nốt phần của cả người chỉ giỏi chuyện ruồi bâu hoa thơm bướm lượn hoa không thơm là bướm lảng kia, thì sẽ hiểu nỗi khổ của tui. Điên nhất là lúc giục mãi thì không làm, đến lúc mình tức quá tự làm lấy hoặc gọi thợ đến làm thì còn bị ông vừa đi mất mặt ở đâu về hoạnh họe “Mày gạt ông ra mày tự quyết định lấy hả, nhà này của cả ông chứ của mỗi mày đâu”. Thế cho nên cái nhà nhỏ cứ để hoang thế trong vườn cho cổ kính, nhóe.  

Tối hôm nọ đi ngủ đến nơi rồi ông còn nổi máu nghệ sĩ chân tay vung vẩy luyên thuyên về một tác phẩm sắp đặt. Văn hóa tây không quen chê, bố mẹ chỉ có khen con, nên con nảo con nào lớn lên cũng tưởng mình tài năng nguy hiểm. Ông chồng mình cũng luôn cho rằng nếu không bận làm nghề ngoại giao thì giờ này ông ý phải là nghệ sĩ hoặc đạo diễn thành danh òi. Ý tưởng lần này là chọn 1 cái cây trong vườn, sau đó làm 1 cái khung bằng sắt hoặc gỗ tái chế, cho cái cây nằm giữa cái khung tạo thành một bức tranh cây siêu to khổng lồ. Đã thế lại cứ lải nhải không tốn tí tiền nào đâu. Mịe nghe đã thấy nhảm. Thấy thái độ mình ừ hử nhạt nhẽo, lão đổ quạu bảo tâm hồn nghệ sĩ của lão cứ bị con vợ kéo ghì xuống đất.
Còn từ hôm qua lão lại lên cơn say thiết kế. Lần này là thiết kế giá sách. Mình đang túi bụi nấu ăn mà lão cứ mè nheo nào thước kẻ nào bút chì cho lão thiết kế. Mải thiết kế đến giờ ăn gọi mãi không xuống. Quá nửa đêm vẫn ngồi loay hoay thiết kế không chịu đi ngủ. Sáng tinh mơ đã thấy trở dậy mang giấy bút thước vào giường tiếp tục thiết kế. Từ sáng đến tối luôn mồm bàn chuyện thiết kế.

Mình thì đầu óc đang ngổn ngang trăm mối. Nhà cửa cũng bắt đầu ngổn ngang cái phải bỏ đi, cái phải bán đi, cái phải cho đi, cái chuẩn bị đóng container chuyển về Ý. Hôm qua phải kiểm kê đồ trong tư dinh đại sứ, mất mấy tiếng đồng hồ mệt phờ cả người mà vẫn chưa xong. Còn tâm trí nào mà tiền hô hậu ủng những ý tưởng trái khoáy tối kiến nhiều hơn sáng kiến của ông.

P.S: Tất cả rồi sẽ qua. Thương lắm. Không giận. Không giận.

18 comments:

  1. Tôi đi chết đây! Chết vì cười!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Giờ kể lại thì nghe nhẹ nhàng thế thôi, chứ lúc công việc ngập đầu, mà có người cứ hết ăn ngủ tán phét lại mang ô tô/xe máy đi mất dạng, thì điên lắm chứ không cười được đâu.

      Delete
  2. Em thích cái ảnh quá <3 Ngồi ở cái ghế đấy mà đọc sách thì thơ phải biết hiu hiu!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị rắc đất vào giữa các viên gạch lát, cứ sợ hoa cỏ không lên được, ai ngờ nó lên um tùm. Nhưng nó chỉ lên thế này vào mùa xuân, đến mùa hè là chết khô hết em ạ, lại phải đợi đến mủa xuân năm sau.

      Delete
  3. Thương chị Giang, em có chút giống chị, phần vừa muốn mọi việc theo ý, phần thì cũng đảm nên việc gì cũng thấy phải để các ông làm không ổn, nên các ông chồng vốn đã lười sẽ càng có dịp trổ lười :)!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị giục giã năn nỉ mãi ông không làm chị đành phải làm chứ chị có muốn giành việc của ông đâu. Nói thật ông cứ mó tay vào bất kỳ cái gì thay vì nhởn nhơ tán phét thì chị đều mừng hết lớn và tạo mọi điều kiện. Nhưng khổ cái ông toàn bày ra rồi bỏ đó đi chơi, hoặc làm hỏng và chị lại phải gọi thợ tới trả tiền cho họ khắc phục hậu quả. Ca này khó tả lắm, không dây dưa gì là tốt nhất.

      Delete
  4. sau này em chỉ muốn 1 chồng 2 con ( 1 con cũng có khi). nếu ngày nào cũng chồng con như chị chắc em chết mất.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em cứ cẩn thận với điều em dự định bây giờ. Ngày xưa chị không muốn lấy chồng, và đã dự định rong chơi đến năm 30 tuổi đi xin con nuôi.

      Delete
  5. Chuyển nhà sang nước khác, nhà thì nhiều người, đồ đạc nhiều thì đúng là vất vả kể không nổi. Em chuyển có 1 cái phòng của em mà mệt bã ra. Lần này về Ý sẽ gần với vườn cây, hoa cỏ, chúc bác và gia đình bình yên tận hưởng qua cơn bĩ cực lần này nhé.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nhìn cái nhà tanh bành và viễn cảnh mấy tháng tới vất vưởng bắt đầu lại từ đầu mà đầu óc bác rối beng cả lên. Thôi lại dặn lòng kiên nhẫn, rồi điều gì cũng qua.

      Delete
  6. Chị ơi gia đình mình ở Ý bình an cả chứ ạ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn em. Bình thường hết em ạ. Miền Bắc Ý bị nặng chứ ở thành phố gia đình chồng chị sống chỉ có vài ca thôi.

      Delete
  7. Cún ơi, em là một trong số blogger viết tiếng Việt hay nhất mà anh biết. Ngay cả những bài em viết về đời thường cũng sống động và đáng yêu quá.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn anh. Em cũng không biết nữa, nhưng có nhiều thứ người đọc thì thấy sống động đáng yêu, còn khổ chủ thì muốn khóc lắm đấy.

      Delete
  8. Đọc bài của chị bao nhiêu năm, cứ mỗi lần chị dọn nhà là thấy thương chị. Cực quá là cực!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Lần này đồ của chị ít hơn bình thường vì 4 năm trước chị đã gửi 200 thùng về Ý rồi. Nhưng lần này lại phải sửa sang lại căn hộ ở Rome trước khi chuyển vào nên lại sẽ vất vả như thường. Nghĩ đến đã ngại mà không làm không được.

      Delete
  9. Em dọn nhà từ thành phố này sang thành phố khác Trong vòng 1 tháng, không ai phụ, chỉ mình em xếp đồ vào thùng rồi tới nhà mới dỡ đồ ra; xếp vào tủ đã sụt 3kg, nên khá hiểu việc bác luôn chân luôn tay mệt cỡ nào. Chồng em bận đi làm, lại ngay đợt cao điểm nên mình em thu xếp, dọn dẹp, với cái đuôi 3 tuổi.

    Em mèo Fufu có được theo về Ý không ạ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mỗi lần chuyển nhà chị cũng bị sụt cân, vì phải lao động chân tay nhiều và stress. Mình làm một mình còn tập trung làm một lèo và do đó chóng xong, chứ có con phải chăm là cứ xác định mất thời gian và sức lực gấp mấy lần.
      Trong tư dinh đại sứ có 2 con mèo, Fufu là của một chú bảo vệ, còn Simba là của một cậu người làm. Chị chỉ hay cho chúng nó ăn thôi. Chị biết sẽ phải di chuyển như này nên cương quyết không nhận nuôi bất kỳ con vật nào cả.

      Delete