Chở nó đi đón thằng bạn nó rồi
chở hai thằng đến nơi sinh nhật. Nhìn thấy 3 hay 4 đứa con gái cũng vừa đến
nơi, áo ngắn hở bụng hở ngực, mặt mũi phấn trắng toát mắt đen xì môi mận chín,
như hóa trang Halloween hết cả lũ. Haiz.
Đúng nửa đêm đến đón, thằng con
vừa chui vào xe mình đã ngửi thấy mùi cồn nồng nặc. Ale con uống rượu hả? Nó
chối ráo hoảnh ra. Xe đi được 1 đoạn, chưa kịp xong phần mở đầu bài giáo huấn,
thì nó bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Ôi cái cảm giác chạy xe giữa thành phố lúc
quá nửa đêm với một thằng con tuổi choai choai đang ngó cổ ra ngoài nôn như vòi
rồng và ánh mắt hiếu kỳ của những chiếc xe cùng dừng đèn đỏ, chỉ có thể nói đó
là một cảm giác vô cùng nhột nhạt lạ lẫm.
Về đến nhà, dắt nó sang đường mà
nó đi xiêu vẹo dựa vào mình thiếu điều mình ngã lăn quay. Chưa kịp lên đến nhà,
nó lại nôn thốc nôn tháo một vũng trước sảnh. Để mình ngài lau chùi, mình dìu
nó lên nhà, trước hai đôi mắt tròn xoe của hai con em, mình lôi nó vào nhà vệ
sinh cho nó nôn nốt. Nó vừa nôn vừa lảm nhảm “Xin lỗi mamma, xin lỗi mamma”.
Thôi ông ơi, say khướt ra thế này xin lỗi gì, để ngày mai nói chuyện. Rửa mặt
mũi, cho nó uống nước, rồi cho nó vào giường. Nó ngủ khò khò ngay còn mình lọ
mọ đến hơn 2h sáng lau chùi giặt giũ.
Suốt đêm mình chỉ sợ nó nóng cởi
trần ngủ hoặc tự mở cửa sổ rồi lại cảm nên phải chạy sang phòng nó mấy bận kiểm
tra.
Sáng hôm sau, nó mò ra phòng
khách, mẹ già nó đã ngồi sẵn trên sofa. Nó ngượng ngùng lấm lét nhìn mẹ, người
vẫn thoang thoảng mùi rượu.
“Ale con ra đây. Con đã hiểu giữa
12h đêm và 1h đêm khác nhau chỗ nào chưa? Với tốc độ uống đấy 12h đêm con vẫn
đi được bằng hai chân, nhưng đến 1h đêm thì con sẽ đi bằng bốn chân. Con uống
như một thằng không có trí khôn và con thậm chí còn chưa đến 16 tuổi. Con có
biết ranh giới giữa lạm dụng đồ uống có cồn đến lạm dụng ma túy chỉ cách nhau
một bước chân không? Con có biết có những người giữa party họ có uống bao nhiêu
cũng không say, nói câu nào cũng duyên, lúc nào cũng hút một đám đông xung
quanh họ. Nhưng cũng những người đó, trong lớp học đầu óc lại như hũ nút. Còn
con, học giỏi, chơi thể thao giỏi, nhưng lại không giỏi uống rượu, đàn đúm, hay
là trung tâm của mọi sự chú ý để mà phải thể hiện sĩ diện. Điều đó cũng là bình
thường, trên đời này không ai giỏi tất cả mọi thứ, quan trọng con phải biết đâu
là môi trường của con. Con mà không mắc bệnh thích thể hiện thì tối qua con đã
không bị lâm vào tình huống đáng xấu hổ như thế. Mẹ rất giận con”.
Nó gối đầu lên lòng mẹ “Con xin
lỗi, con sẽ không bao giờ làm như thế nữa”. Nói lời có giữ được lời không đấy hả
ông? Mẹ nói thế thôi chứ mẹ không giận, mẹ chỉ xót con trai mẹ, chim sẻ chưa đủ
lông cánh mà đã tưởng mình là chim ưng trưởng thành, đã muốn tuột khỏi vòng tay
mẹ.
PS1: ông con nghe chừng thực sự
hối lỗi, vì xong bài giáo huấn mẹ bảo đi lau chùi nhà vệ sinh đi là đi luôn chứ
mọi khi thì còn cãi còn chán. Lau chùi nhà vệ sinh xong lại con cón mang xô mang
giẻ theo ông bô đi rửa cái xe đang trong tình trạng tóe loe toe toét. Cơ mà chỉ
được 3 hôm, đến hôm thứ tư, ăn xong gọi mãi không chịu quay lại dọn, con mẹ
điên tiết “Thằng Lê đâu, đừng để tao cáu lên nhá”, và bị nó cãi lại ngay “Cáu
đi”, bằng cái tiếng Việt trọ trẹ của nó.
PS2: con La ngủ dậy thấy mẹ và
anh đang nói chuyện trong phòng khách, thì mắt sáng long lanh hỏi luôn “Ơ thế
Ale chưa chết à?”. Chỉ vài phút sau, con Na thức dậy, mắt cũng sáng long lanh
cảm thán “Thật kỳ lạ là sau tối qua mà Ale vẫn chưa chết”. Haiz, anh em mà chả
tử tế với nhau gì cả, nhưng được cái ngây thơ. Thôi cứ ngây thơ như thế thật
lâu, thật là lâu, con ạ 💗
PS3: mình đang xoa tay hoan hỉ
giờ về Rome rồi, đỡ được khoản tiệc tùng khách khứa, nhà cửa đã xong, con cũng
đã lớn, đã đến giờ khắc mình được trở về là con người hời hợt phù phiếm nguyên
bản, thích thặc. Thôi đang trên ngọn cây lại lụi hụi tụt xuống đất, và lẩn thẩn
bật No leaf clover của Metallica.
Then it comes to be that the soothing
light at the end of your tunnel is just a freight train coming your way_Ánh
sáng cuối đường hầm hóa ra là đèn pha tàu hỏa.
Thật hợp tâm trạng.
Ảnh: Mẹ nhớ con quá bé ơi 💗