Sunday, September 19, 2021

Ánh sáng cuối đường hầm hóa ra...

Thằng con xin mẹ cho đi sinh nhật bạn. Nó năn nỉ xin ở đến 1h đêm giống bạn nó. Bị mẹ nhất định chỉ cho phép ở đến 12h đêm, nó làu bàu cãi láo như ranh, 12h đêm hay 1h đêm thì với bà khác gì nhau, tôi về tự mở cửa, bà ngủ cứ việc ngủ, ảnh hưởng gì đến bà.

Chở nó đi đón thằng bạn nó rồi chở hai thằng đến nơi sinh nhật. Nhìn thấy 3 hay 4 đứa con gái cũng vừa đến nơi, áo ngắn hở bụng hở ngực, mặt mũi phấn trắng toát mắt đen xì môi mận chín, như hóa trang Halloween hết cả lũ. Haiz.

Đúng nửa đêm đến đón, thằng con vừa chui vào xe mình đã ngửi thấy mùi cồn nồng nặc. Ale con uống rượu hả? Nó chối ráo hoảnh ra. Xe đi được 1 đoạn, chưa kịp xong phần mở đầu bài giáo huấn, thì nó bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Ôi cái cảm giác chạy xe giữa thành phố lúc quá nửa đêm với một thằng con tuổi choai choai đang ngó cổ ra ngoài nôn như vòi rồng và ánh mắt hiếu kỳ của những chiếc xe cùng dừng đèn đỏ, chỉ có thể nói đó là một cảm giác vô cùng nhột nhạt lạ lẫm.

Về đến nhà, dắt nó sang đường mà nó đi xiêu vẹo dựa vào mình thiếu điều mình ngã lăn quay. Chưa kịp lên đến nhà, nó lại nôn thốc nôn tháo một vũng trước sảnh. Để mình ngài lau chùi, mình dìu nó lên nhà, trước hai đôi mắt tròn xoe của hai con em, mình lôi nó vào nhà vệ sinh cho nó nôn nốt. Nó vừa nôn vừa lảm nhảm “Xin lỗi mamma, xin lỗi mamma”. Thôi ông ơi, say khướt ra thế này xin lỗi gì, để ngày mai nói chuyện. Rửa mặt mũi, cho nó uống nước, rồi cho nó vào giường. Nó ngủ khò khò ngay còn mình lọ mọ đến hơn 2h sáng lau chùi giặt giũ.

Suốt đêm mình chỉ sợ nó nóng cởi trần ngủ hoặc tự mở cửa sổ rồi lại cảm nên phải chạy sang phòng nó mấy bận kiểm tra.

Sáng hôm sau, nó mò ra phòng khách, mẹ già nó đã ngồi sẵn trên sofa. Nó ngượng ngùng lấm lét nhìn mẹ, người vẫn thoang thoảng mùi rượu.

“Ale con ra đây. Con đã hiểu giữa 12h đêm và 1h đêm khác nhau chỗ nào chưa? Với tốc độ uống đấy 12h đêm con vẫn đi được bằng hai chân, nhưng đến 1h đêm thì con sẽ đi bằng bốn chân. Con uống như một thằng không có trí khôn và con thậm chí còn chưa đến 16 tuổi. Con có biết ranh giới giữa lạm dụng đồ uống có cồn đến lạm dụng ma túy chỉ cách nhau một bước chân không? Con có biết có những người giữa party họ có uống bao nhiêu cũng không say, nói câu nào cũng duyên, lúc nào cũng hút một đám đông xung quanh họ. Nhưng cũng những người đó, trong lớp học đầu óc lại như hũ nút. Còn con, học giỏi, chơi thể thao giỏi, nhưng lại không giỏi uống rượu, đàn đúm, hay là trung tâm của mọi sự chú ý để mà phải thể hiện sĩ diện. Điều đó cũng là bình thường, trên đời này không ai giỏi tất cả mọi thứ, quan trọng con phải biết đâu là môi trường của con. Con mà không mắc bệnh thích thể hiện thì tối qua con đã không bị lâm vào tình huống đáng xấu hổ như thế. Mẹ rất giận con”.

Nó gối đầu lên lòng mẹ “Con xin lỗi, con sẽ không bao giờ làm như thế nữa”. Nói lời có giữ được lời không đấy hả ông? Mẹ nói thế thôi chứ mẹ không giận, mẹ chỉ xót con trai mẹ, chim sẻ chưa đủ lông cánh mà đã tưởng mình là chim ưng trưởng thành, đã muốn tuột khỏi vòng tay mẹ.

PS1: ông con nghe chừng thực sự hối lỗi, vì xong bài giáo huấn mẹ bảo đi lau chùi nhà vệ sinh đi là đi luôn chứ mọi khi thì còn cãi còn chán. Lau chùi nhà vệ sinh xong lại con cón mang xô mang giẻ theo ông bô đi rửa cái xe đang trong tình trạng tóe loe toe toét. Cơ mà chỉ được 3 hôm, đến hôm thứ tư, ăn xong gọi mãi không chịu quay lại dọn, con mẹ điên tiết “Thằng Lê đâu, đừng để tao cáu lên nhá”, và bị nó cãi lại ngay “Cáu đi”, bằng cái tiếng Việt trọ trẹ của nó.

PS2: con La ngủ dậy thấy mẹ và anh đang nói chuyện trong phòng khách, thì mắt sáng long lanh hỏi luôn “Ơ thế Ale chưa chết à?”. Chỉ vài phút sau, con Na thức dậy, mắt cũng sáng long lanh cảm thán “Thật kỳ lạ là sau tối qua mà Ale vẫn chưa chết”. Haiz, anh em mà chả tử tế với nhau gì cả, nhưng được cái ngây thơ. Thôi cứ ngây thơ như thế thật lâu, thật là lâu, con ạ 💗

PS3: mình đang xoa tay hoan hỉ giờ về Rome rồi, đỡ được khoản tiệc tùng khách khứa, nhà cửa đã xong, con cũng đã lớn, đã đến giờ khắc mình được trở về là con người hời hợt phù phiếm nguyên bản, thích thặc. Thôi đang trên ngọn cây lại lụi hụi tụt xuống đất, và lẩn thẩn bật No leaf clover của Metallica.

Then it comes to be that the soothing light at the end of your tunnel is just a freight train coming your way_Ánh sáng cuối đường hầm hóa ra là đèn pha tàu hỏa.

Thật hợp tâm trạng.

Ảnh: Mẹ nhớ con quá bé ơi 💗

23 comments:

  1. Em đang chán mà đọc bài này buồn cười quá. Nôn như vòi rồng. Chị so sánh đắt thật đấy. Chị Giang ở nước ngoài lâu mà dùng tiếng Việt rất nhuyễn, hình ảnh sinh động. Làm thế nào tiếng Việt chị tốt thế? Em đôi khi ko nghĩ ra từ chuẩn để diễn tả điều mình muốn nói, cứ như bị block đâu đó trong đầu ý.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thì chị viết blog nên coi như thường xuyên luyện tập tiếng Việt luôn đấy em.

      Delete
  2. Yêu quá. NHớ chị Giang và Ale hồi bé

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị dạo này cứ hay vọng cổ, nhớ mình hồi trẻ, nhớ lũ con hồi bé. Haiz, không hiểu tại mình già thật rồi hay tại mùa thu hihi.

      Delete
  3. Mới ngày nào còn đưa chân lên gặm thế mà giờ này đã sắp vào cấp 3 rồi. Nhanh quá. Anh Ale và em Lila trắng bóc, ko giống mẹ Giang nhiều :D

    ReplyDelete
    Replies
    1. Vâng, mới hồi nào còn gặm chân, thế mà giờ mình chê nó một câu bị nó trả lời luôn "Tôi được như ngày nay là nhờ những người không ưa tôi, như bà" :-))))))

      Delete
  4. Tối thứ 6 con trai em cũng làm em rất buồn. Nó hoảng hốt ôm cứng lấy em. Em khóc nấc trên vai toàn xương của nó. Vậy nhưng chỉ đến sáng hôm sau nó quên tiệt đã làm mẹ buồn thế nào, nó lại bất cần, khó chịu, thái độ láo toét ngay được.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thôi em ơi, phải chai sạn lên. Chị không biết em ở VN hay ở phương Tây. Ở VN thì chị đi lâu rồi nên không biết, chứ ở phương Tây mà cái bọn choai choai này, con trai chưa hút chích hay làm bạn gái có bầu, và con gái chưa có bầu, thì mình vẫn phải cảm ơn trời phật rồi.

      Delete
  5. Em thấy người đàn ông lúc nào cũng sẽ có lúc quậy cùng trời cuối đất; cho nó quậy (miễn sao học giỏi) đến khi 30-33 nó đằm lại là vừa. Chứ kìm nó, đến hồi nó 30-40 bắt đầu muốn nổi loạn, tự do, ko lấy vợ sinh con; hoặc lấy vợ sinh con xong mà nhăng nhít lộn xộn. Chắc chắn nó phải có một giai đoạn xổ lồng điên cuồng :)))
    Đến lượt con em lớn, em chưa biết sao. Em rút kn mấy thứ, em phủ đầu trước rồi. Mà tương lai chưa nói được gì :)

    Mà chị cố đừng cho nó đụng vào xe moto và games nhé. Em sợ 2 thứ đó. Nếu được em sẽ đập nát 2 thứ đó đầu tiên, nhưng mà em sẽ ko bao giờ đập được (mẹ ảnh còn làm ko lại, huống chi em).

    ReplyDelete
    Replies
    1. Sổ gì thì sổ, học xong hãy sổ. Chị nghĩ ko lấy vợ sinh con chả sao. Thế gian đã đủ đông đúc.
      Đàn ông không nghiện thứ nọ thì nghiện thứ kia. Không nghiện games thì lại nghiện xe, không nghiện xe thì lại nghiện cờ bạc lêu lổng bù khú bạn bè. Mình phụ nữ cứ phải độc lập ít nhất cũng phải về mặt tinh thần tư tưởng.

      Delete
  6. Ôi bà ơi, con đi sinh nhật bạn mà uống rượu say khướt thế này chắc là không có phụ huynh quản lý hả bà? Công nhận làm mẹ chỉ biết xót con thôi dù phải mạnh miệng răn đe chúng nó. Mấy vụ này tôi nghe hoài à. Tuổi vị thành niên, tụ tập ở nhà bạn rồi uống bia rượu ói mửa tùm lum. Mà thôi, con biết lỗi là tốt rồi, với lại bố mẹ gần gũi con nên cũng đỡ. Thương chú Bình Nguyên quá. Mới ngày nào chú còn nằm lăn lóc dưới đất còn ông bố đứng chải răng và dùng chân trông con =)))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tôi cứ tưởng sinh nhật thì có phụ huynh ở nhà đi ra đi vào canh chừng, lũ choai choai chúng nó cùng lắm uống Coca Cola và nhảy nhót tán dóc hoặc oánh điện tử. Ai ngờ phụ huynh đi vắng, để lại cả một cái biệt thự cùng bar đồ uống cho chúng nó thả phanh. Lần sau tôi sẽ kiểm tra kỹ hơn trước khi đồng ý.

      Delete
    2. Chị dạy con hay quá. Con lớn bao nhiêu thứ phải lo!

      Delete
  7. Em thương cả mẹ và con chị Cún. <3 Tuổi teen đau đầu ghê chị nhỉ.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thế này mới là nhẹ em ơi. Chuẩn bị chúng nó còn hút hít, chạy xe tốc độ. Rồi lũ con gái đú đú đởn đởn còn đau đầu nữa.
      Chả bù cho mình ngày xưa, 22 tuổi còn như trẻ con, còn chưa biết hôn.

      Delete
  8. Nghe em kể chị tưởng chuyện con chị. Con chị hồi 17 tuổi cũng bị một trận như thế. Đến nhà bạn chơi, các cô cậu choai choai lấy rượu ở bar của phụ huynh (đi vắng) uống và say cả loạt. Đấy là lần đầu tiên và lần cuối cùng (cho đến thời điểm này) chàng uống say. Sau đó còn vụ đi party về, quần áo sực nức mùi marijuana. Rồi vape, rồi abc, xyz…gì cũng có cả em ạ. Chị lớn lên ở VN nhưng con lại sinh ra ở Mỹ, nuôi dạy con cả một vấn đề. May quá rồi cu cậu cũng trưởnh thành, tốt nghiệp đại học và bây giờ sắp là bố thằng khác. Nghĩ đến giai đoạn đó chị vẫn sởn gai ốc. Thật, ánh sáng cuối đường hầm là đèn pha tàu hoả.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em cũng bắt đầu vật lộn với sự khác biệt văn hóa. Mình sinh ra lớn lên ở VN, dù đầu óc có thoáng kiểu gì cũng không dung nạp nổi khái niệm tự do dân chủ đòi hỏi quyền lợi quá trớn ở bên này. Chưa kể chủ nghĩa cá nhân thái quá của Âu Mỹ, bố mẹ có lo cho con thì cũng chỉ lo cầm chừng, có con mà vẫn muốn nhàn thân. Họ nói chung không sát sao con cái như mình. Con mình thấy mẹ nghiêm còn mẹ của bạn lại dễ thì đâm ra chống đối oán trách mình.
      Em cũng có chị bạn con chị ý cũng suốt ngày marijuana, thậm chí lúc đi học đại học còn chọn bang và chọn quốc gia cho phép hút, rồi chọn được con bạn gái đẹp như người mẫu nhưng cũng nghiện ngập và uống rượu say bí tỉ suốt ngày. Bố mẹ khóc hết nước mắt vì con. Thế mà tự nhiên đến 1 lúc nào đó nó quyết định dừng là nó dừng luôn. Bây giờ làm trong công ty chuyên sản xuất cần sa gì đó mà nó không hề động tới. Thôi cứ hy vọng qua cái tuổi nổi loạn thì chúng nó ngay ngắn lại vậy.

      Delete
  9. Chắc cũng còn lâu lẩu lầu lâu em mới chống lầy với có em bé mà sao đọc blog chị Giang học được thêm nhiều tips dạy con ghê. là một đứa vừa qua khỏi tuổi nổi loạn, em thực sự đồng tình cả tay cả chân rằng là: học hành cho xong đi rồi muốn làm gì thì làm. Với lại cái giai đoạn nổi loạn của đứa con ngắn hay dài, tỉ lệ nghịch với mức độ sát sao của người mẹ luôn :(
    Chuyện gì cũng đã qua cả rồi, giờ em cũng đang p đi giải quyết hậu quả mình tạo ra đây. Chỉ biết cảm ơn các bà mẹ vừa nghiêm nghị vừa kiên nhẫn giữ chân không cho các đứa con ngungoc làm gì đó dại dột.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tui tự hỏi là có đứa nào sau tuổi nổi loạn khủng khiếp của chính mình thì đâm ra sợ có con không??? Chứ tui ngày xưa chả dám nổi loạn, đang con ngoan trò giỏi nghe lời răm rắp còn không ăn thua, lại nổi loạn nữa thì có mà no đòn. Có phải tại ngày xưa mình ngoan quá nên lúc lấy chồng mình không sợ có con, làm hẳn cho ba đứa, để giờ khóc ra tiếng mán.

      Delete
  10. nhớ chú Bình Nguyên hồi bé là lại nhớ đến bà Nuôi bác ạ , hihi :))) bao nhiêu là chuyện ko quên đc =)))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ở với bà Nuôi mệt phết, nhưng nhiều lúc rất vui. Bao nhiêu câu kinh điển của cụ Nuôi :-)))))

      Delete
    2. Bà Cún biết không, mỗi khi giặt quần áo là tôi bị kẹt cái câu "còn có mỗi cái áo giặt chung mẹ nó cho gồi!" =))) (cái lần bà Nuôi quăng cái áo trắng vào giặt chung với đồ màu đóa!)

      Delete
    3. thỉnh thoảng e vẫn mò lại những bài viết cũ về bà Nuôi xong ngồi cười 1 mình đấy bác ạ =))))))

      cả mấy câu chuyện hồi chú Minh ở cùng với chú Bình Nguyên í, chú Minh chắc cũng lớn lắm rồi :))))))

      Delete