Hôm nọ con bạn rủ “tao với mày đi chơi tối”.
Hôm đó chàng đi vắng nên mình cũng nhân cớ đó mà từ chối các event. Mình gật
luôn vì tự nhiên thấy cần cái cảm giác được đến nơi nào đó không ai biết mình
là ai.
Con bạn độc thân vui tính, kinh nghiệm đầy
mình. Nó dẫn mình đến bar của một nhà hàng hạng sang vào loại nhất Dubai. Lý do
của nó là “ngồi đây mới câu được những thằng lắm tiền mày ạ, sau giờ làm toàn
những thằng trong giới tài chính vào đây”.
Mình rất quý con bạn mình nhưng phải nói
thật con bạn mình ở Dubai lâu quá nên mắc bệnh ảo tưởng. Nó béo, nhão, xấu, mặt
mũi tóc tai đã không được nét nào, gu ăn mặc lại rất tệ, được mỗi cái tính tốt
bụng, hài hước và điệu điệu kéo lại. Thế nhưng anh thì nó chê nghèo, anh thì nó
chê level thấp hơn nó, anh thì nó chê hâm, anh thì nó chê không có công việc
văn phòng ổn định ai lại 10h sáng vẫn ở nhà ngồi máy tính vv và vv. Mục tiêu
của nó phải là những anh vừa đẹp trai vừa body đẹp vừa giàu có vừa thành phần
cơ bản vừa vv và vv.
Mình cũng chiều nó mà ngồi đấy chứ tính
mình không thích đi câu giai kiểu thế. Cho còn không đắt, ai hơi đâu mà ngồi
câu kéo làm cái giề.
Mang tiếng ngồi bar nho nhã chứ mình tranh
thủ gọi đồ ăn ăn tối luôn. Mình ngồi ăn tì tì, con bạn chẳng chú tâm gì vào ăn
uống, mắt láo liêng, bình luận đọc vị từng anh như đúng rồi. Tự nhiên có một
anh chạy tới nói rành rọt “xin lỗi hai cô cho chúng tôi đặt đồ ăn chung bàn
được không, chúng tôi muốn gọi đồ ăn nhưng hết bàn rồi”. Không thấy con bạn nói
gì, nó đang mải nhìn anh ta, mồm chúm lại điệu ơi là điệu, mắt thì lấp la lấp
lánh. Đến mệt với chị gái. Mình gật “that’s fine”. Anh chàng hớn hở quay qua lũ
bạn, con bạn mình lúc đấy mới thấy rỉ tai mình“đẹp trai nhưng mặc cái quần gì
kỳ thế”.
Mấy anh chàng ăn mặc bảnh bao, chẳng hiểu
vô tình hay cố ý mà nói chuyện với nhau toàn thấy “mới mua Ferrari” này nọ nói
khá to. Con bạn mình chẳng hiểu vì lý do gì đã bỏ qua mấy anh này và chuyển
hướng chú ý sang mấy anh ở xa hơn. Mình đang mải ăn tự nhiên ngẩng lên, thấy
một ánh mắt xanh biếc, sơ mi trắng muốt, đầu trọc mãnh thú, đang nhìn mình rất
chăm chú từ phía xa. Bắt gặp mắt anh ta một cái mình vội lảng ngay. Khi bị đàn
ông nhìn mình ít khi nhìn lại (trừ khi phải là người hấp dẫn mình đến mức nhìn
thấy họ là mình sững lại không điều khiển nổi hành vi tay đang cầm gì cũng đánh
rớt xuống đất cái bẹt). Nhưng mình nhận thấy sự thay đổi rất lớn trong con
người mình, hic hic. Hồi trước bị nhìn thường mặt mình lạnh te nhìn đi chỗ khác,
giờ bị nhìn mình cụp mắt xuống đất ngài ngại sờ sợ trông rất thiếu tự tin. Rất
sợ vướng phải những chuyện lằng nhằng, rất sợ người ta đến làm quen rồi lại
phải khai chuyện riêng kiểu “tôi có chồng có con rồi” ra. Từ ngày hẹn hò với
chàng, đi đâu cũng có cảm tưởng bị cái chữ F dán chình ình trên mặt. Ở Hà nội
thì “bạn gái thằng F”, về quê chàng thì “con dâu út nhà F”, ở Rome thì là vợ
thằng F, ở nước ngoài thì là vợ ông F. Tệ nhất trong các nơi phải là Dubai,
giới thiệu “tôi là Giang” thì nó nhìn mình mắt nó vẫn không mất đi vẻ lờ đờ, mà
giới thiệu “tôi là vợ của blah blah blah” thì mắt nó sáng rỡ lên liền. Ngay đến
con bạn đi cùng cũng là bạn của F. Lâu dần mình quên mất mình là ai, trở thành
perfect shadow của F.
Mở điện thoại ra, 3 cuộc gọi nhỡ của F. Hấp
tấp gọi lại, giọng chồng có vẻ không vui “đang ở đâu mà ầm ĩ thế?”, “em đang
ngồi ở bar với con S”. Giọng chồng chì chiết lập tức “chồng đi xa về không ở
nhà đợi chồng mà lại ra bar ngồi hả”. Thế là hấp tấp đứng lên bảo con bạn “tao
phải về thôi mày ạ”. Đi ra phía cửa, anh chàng mắt xanh sơ mi trắng đầu trọc
mãnh thú vẫn nhìn, lại còn đứng hơi chắn lối đi. May quá mình thấp nên cúi đầu
lảng lảng ánh mắt của anh ta không khó khăn gì. Và vì cúi đầu lảng tránh ánh
mắt của anh ta nên mới phát hiện trên túi của mình có một vệt sữa của con Anna
trắng trắng ngoằn ngoèo.
Đi bar về lúc 9h tối, cool. Về nhà
bị chồng vặn vẹo “có thằng nào nhìn không thế?”, “có, nhiều, nhưng mà em không
nhìn lại, không cho số điện thoại, được chưa?”.
Cái túi từ hôm đó đến nay vẫn có vệt sữa trắng
ngoằn ngoèo, chả buồn lau đi.
Đời quanh quẩn.