Dạo này mình mới nảy ra một trò mới. Mìnhăn mặc soành điệu mặt mũi lạnh te lượn ra chợ rau quả hải sản trên Deira. Phảiăn mặc sành điệu không thì hội bán hàng tưởng mình là các cô giúp việc. Mặt mũi phải lạnh te để cho chúng nó thấy đây không có thời gian đùa. Mình lượn ra dãy hàng bán trái cây. Rồi mình bắt đầu giở trò. “Quýt này các anh nhập từ đâu đấy?”,“China”, “China No”. “Cam này nhập từ đâu?”, “Oman”, “Oman great, cho tôi hai cân”. “Táo từ đâu đấy?”, “China”,“”China No”. “Bưởi từ đâu đấy?”, “Thailand”, “tốt quá, cho tôi một quả”. “lê kia từ đâu đấy?”, “China”, “China No”. “Nho từ đâu đấy?”, “China”, “No No No No China No”. Cứ thế lượn được 4 hàng thì mình cũng phải tiêm vào đầu hội bán hàng khoảng 20 câu China No. Chưa kể nhiều khi, mình ra vẻ hăm hở cầm một món hàng lên, biết thừa sẽ đọc thấy cái gì nhưng cứ ra vẻ hăm hở giở ra xem, rồi kêu lên thất vọng “Made in China?”, và làm điệu bộ sững sờ sốc nặng bỏ món hàng xuống “No, China No”. Một buổi có khoảng 3 khách như mình thì đảm bảo lần sau trước khi nhập hàng tàu chúng nó cũng phải nghĩ ngợi.
Cách đây mấy tháng mình đi thăm một nhà máy sản xuất quần áo ở Sharjah, chuyên gia công các đơn đặt hàng cho các thương hiệu lớn. Cô bạn mình là chủ nhà máy đó. Cô ấy bảo “các bạn khi mua quần áo mới, ngửi thấy quần áo có mùi lạ thì phải cảnh giác. Quần áo sản xuất ở tàu,đáng nhẽ trước khi xuất xưởng phải qua công đoạn giặt sạch bằng nước sạch thì họ lại giặt trong các công ten nơ đựng nước pin cho giảm chi phí. Cực kỳ độc hại”. Bạn mình nói chuyện này làm mình nhớ ra hồi vẫn còn ở NYC, một lần đi lượn mình rẽ vào một cửa hàng hình như trên phố số 3 hay Lexington gì đó. Quên tên cửa hàng nhưng đại khái nó nằm ngay gần mấy hàng Mango, Bebe, cùng thể loại bán những kiểu quần áo sexy trẻ trung. Mình ngửi thấy quần áo ở đó có một cái mùi công nghiệp nồng nặc rất lạ mà chẳng hiểu là mùi gì. Giờ nghe bạn mình kể thì mới nghĩ ra. Mấy thằng khựa không hiểu còn trò gian dối bất lương nào mà chúng nó chưa nghĩ ra.
Thực ra, sau một thời gian lên đồng với những món đồ Made in China, tự nhiên hàng hóa tràn ngập, muốn gì cũng có, vừa túi tiền, thì dân tình giờ đã chán ngấy. Rẻ thì rẻ thật nhưng chất lượng nhì nhằng và độc hại thế nào thì có giời biết. Mất công sức lao động kiếm tiền rồi dùng tiền đó để đổi lấy những thứ độc hại ăn vào bụng và mặc lên người, hoặc mua những món đồ dùng vài lần là hỏng, vứt rác thành núi ra môi trường, thế thì thà mình tiết chế nhu cầu của mình đi còn hơn. Kinh nghiệm cho thấy rằng chúng ta toàn ăn quá nhiều và mặc quá thừa chứ ít khi ngược lại lắm.
Vài năm trước ở Ý mình đã nhìn thấy những cửa hiệu trương biển “ở đây không bán hàng tàu”. Nhất là gần đây, nhìn thấy sựthành công của nhãn hàng Zara sản xuất 100% ở châu Âu, các nhà sản xuất quần áo thời trang lại đang ngó nghiêng chuyển nhà máy về lại châu Âu. Lý do là nhân công ở tàu cũng không rẻ như trước nữa, xăng dầu thì lại đắt lên, sản xuất ởtàu xong chuyên chở về đến các thị trường châu Âu cũng tốn kém, chưa kể chuyểnđường biển mất thời gian phải vài tháng, đến nơi thì hàng đã lại thành lỗi mốt vv và vv.
Tóm lại, hy vọng kỷ nguyên đồ tàu sắp qua.
Bọn tàu sẽ lại quay về phục vụ bản thân chúng nó, tự sản xuất tự ăn với nhau
cho lớn. Lớn nhanh để còn làm cuồng quốc số 1 thế giới nhanh nhanh chứ dọa hơi
lâu rồi đấy.
Ảnh: cứ không vừa ý cái gì là mồm lập tức
dẩu ra thế kia. Khi nào nổi cơn giận thì cặp mắt hiếng quắc lên và cái vết sẹo
ngang lông mày lại còn chuyển sang màu đỏ.