Sếp đi nghỉ một
cái là chị ý lập tức giao cho mình một đống việc. Nhiều việc chị ấy giao, nói
thật quá trộn gạo với đỗ vào bắt Tấm nhặt. Nhưng bảo mình thì mình làm, cũng
không ý kiến ý cò gì. Ai dè sếp về, gọi mình vào bảo “K bảo tao mày không làm
những việc nó giao, thậm chí còn không trả lời email của nó”. Mình ngỡ ngàng.
Việc gì chị ý giao mình cũng làm rồi phản hồi lại, mà chưa làm được cũng email
bảo chị cho tôi thêm thời gian. Hay mình nhầm lẫn sai sót ở đâu?
Chẳng bao lâu
sau, sếp mình lại đi nghỉ. Lần này mình rất cẩn thận, chị ấy giao việc gì mình
cũng làm ngay lập tức rồi kiểm tra rất kỹ các email gửi đi. Ai dè sếp về vẫn gọi
mình vào “K bảo tao mày không làm những việc nó giao và không trả lời email của
nó”. Mình vẫn nghĩ chắc vô tình nhầm lẫn hay hiểu lầm ở đâu đó thôi, lần sau
mình phải cẩn thận hơn. Mà nhà chị kia rất lạ, đi qua đi lại chỗ mình suốt,
cười nói ngọt ngào không thấy phàn nàn gì, hỏi nhận được thư chưa bảo nhận được
rồi. Thế mà sếp về lại hót với sếp mình như thế???
Đến lần thứ 3 đi
nghỉ về sếp lại gọi mình vào quở trách thì mình chịu hết nổi. Mình bảo thẳng
sếp “Việc nào K giao tôi cũng làm, email nào tôi cũng trả lời. Tôi không hiểu
tại sao K lại phải bịa đặt như vậy?”. Dường như chỉ đợi có thế, sếp cười phá
lên làm cho một tràng “Mày không hiểu thật à, Giang? Nó ghen tỵ với mày. Mày
trẻ đẹp như thế, bọn đàn ông xếp hàng cho mày chọn. Còn nó, chẳng kiếm được ai,
phải cặp bồ với một thằng bé 18 tuổi người Thailand...”.
Chuyện chị kia có thằng bé bồ người Thailand mình
cũng đã nghe các chị trong văn phòng nói. Nói thật mình nghe xong cũng bỏ đấy
quên luôn. Việc riêng của chị và nó, nó thì đã đủ tuổi, hai người thấy được là
được chứ người ngoài có gì phải suy nghĩ nhiều. Còn việc chị ý ghen tỵ với mình
như sếp nói thì quả thật mình chả nghĩ tới bao giờ. Một mợ đâu như 40 hay 50 ghen
với một con bé ngoài 20, thật sự chứ ế có khi không phải tại xấu mà là tại dở
người.
Quay lại chuyện
đang kể dở, sếp làm một tràng xong, nhìn nhìn mình thăm dò phản ứng. Mình tỉnh
bơ nhìn lại sếp, không nói gì, nhún vai đi ra khỏi phòng. Sếp ngồi chưng hửng.
Thật ra sếp chẳng định mắng mỏ gì mình, chỉ là sếp mang chuyện về muốn kích mình, muốn thấy phản ứng của mình, rồi thầy trò chụm đầu bàn tán sôi nổi cái chuyện chị kia già muốn hói đầu mà phải bao nuôi thằng bé đáng tuổi con. Mình chả nói lại sếp câu gì vì chả nhẽ lại nói ông đã biết động cơ bịa đặt của nó là ghen tỵ vậy sao không cảnh cáo nó mà lại mang những lời bịa đặt của nó về làm phiền tôi.
Trên đời có những
người như ông sếp của mình, họ không cần biết ai đúng sai hay dở, họ chỉ cần có
trò cho họ xem. Biết thế để thích nói đến đâu thì nói, không thích thì thôi. Nói ít thì thị phi có ít đi không? Chưa chắc đã ít đi. Có khi chả nói gì nhưng thị phi vẫn bủa vây. Bủa vây thì bủa vây, ngồi nhìn thị phi bủa vây và cười hihihi.
P.S 1: nói thật chứ mình mà già và lại kém sắc như chị kia, lại tìm được thằng bé trẻ khỏe đẹp trai chịu theo phục vụ, thì mình mừng húm tranh thủ tận hưởng chứ chả mất thời gian đi kèn cựa bịa chuyện khó chịu với người dưng làm cái giề. 18 chứ có phải 81 đâu ơ kìa.
P.S 2: miền nam Âu đang bị đợt nóng kinh hoàng. Thành phố nóng hầm hập. Lên núi tránh nóng mà hóa ra núi cũng nóng như cái lò rang. Nóng thế này bọn bò gặm cỏ ngoài trời có thấy nóng không nhể??? Thật chứ thời tiết cứ tiếp diễn như này thì châu Âu chả cần ai đánh cũng tự tan, dần dần thành hoang mạc hết.
Ảnh: con đường mòn ngoằn ngoèo lên núi nhìn qua thấy thơ mộng mà nhìn kỹ toàn phân bò là phân bò. May phân bò khô chứ ướt thì chắc cũng chả dám lê guốc qua. Ngài than thở con vợ ngài trong mọi sự tại sao nó không bao giờ đi được đôi giày hợp hoàn cảnh. Nài, trên đời không có khái niệm wrong shoes, chỉ có wrong situations thôi, hiểu chửa. Lên núi tranh thủ tìm edelweiss mà chả thấy. Trên các rặng núi sát biên giới Ý Áo mới thấy edelweiss.