Mình quý bà Ada ở tính trung thực, còn tại sao bà Ada lại quý mình thì mình chẳng biết. Mỗi lần có mình ở đấy, bà Ada đi vắt sữa dê hay cho gia súc gia cầm ăn là đều rủ mình, rồi cứ kể chuyện rủ rà rủ rỉ. Biết mình bận và hay bỏ bữa nên nấu món gì ngon cũng múc cho mình một bát. Có hôm mình phải chạy đi làm mấy việc vặt, bát mỳ bà Ada giúi vào tay bắt cầm mình để trong xe, mỗi lần mình đánh tay lái là nó lại trượt qua trượt lại, thơm phức cả lên trong khi mình thì đang đói cồn cào. Biết mình muốn trồng cây, bà Ada bỏ việc nhà nông vốn bận bịu, dẫn mình đi mua để mình không bị mua đắt. Cửa hàng hẹn giao cây lúc 7h mà trời mùa đông nhanh tối, 5h chiều đã thấy nhá nhem, bà Ada đã xuống khỏi xe mình rồi còn quay lại hỏi cô có muốn tôi đến nhận cây cùng cô không, chứ trời tối mà cô có một mình sợ nguy hiểm.
Mỗi lần mình đến mua rau và trứng, bà Ada sẽ dành cho mình những đọt rau non nhất và những quả trứng gà tươi nhất, mặc dù mình không yêu cầu. Có lần bà Ada giúi vào tay mình một quả trứng gà sạch bong nóng hổi, bảo cho cô đấy, gà vừa đẻ. Mình cầm một hồi bỏ tọt vào túi, rồi sợ vỡ lại rút từ túi để lên bàn. Lúc sau nghe cái bép, bà Ada lại phải trút trứng vỡ vào một cái hộp. Thế chưa hết, mình tu lác mang có cái túi rau mà thay vì cầm như người thường thì lại văng nó lên lưng khoác cho nhẹ. Kết quả là hộp trứng mở toang, trứng đổ tóe loe lẫn vào rau. Bà Ada rên lên vì chán đời.
Nhà bà Ada có một con chó vô cùng thân thiện. Nhiều khi nghe tiếng xe mình từ xa nó đã chạy ra tận cổng đít ngoáy lên vì mừng. Nó chuyên có trò chạy ra xa, rồi từ xa lấy đà lao như bay tới mình loẻo khoẻo mà không cố trụ cho vững thì có khi bị nó xô ngã lăn chiêng. Rồi lúc mình theo bà Ada ra ruộng hái rau nó cũng ngoáy đít chạy theo. Cùng với nó là một con mèo, mình mải việc gì không chơi với con chó thì thôi chứ mình mà dừng lại chơi với con chó là con mèo ở đâu phi nước đại ra lập tức, chen vào giữa tranh giành bắt mình chơi với nó và đẩy con chó ra rìa. Là con mèo chuyên ngồi ngoài hàng rào chọc cho lũ dê bên trong nổi điên lên. Có lần một con dê điên quá húc cái binh vào hàng rào, làm con mèo chạy bán sống bán chết.
Bà nông dân Ada cho lũ mèo ăn nên chúng nó suốt ngày quanh quẩn trong sân nhà bà ấy nhưng cơ bản vẫn là mèo hoang. Vì là mèo hoang nên tai nạn cũng xảy ra liên hoàn, mỗi lần đến thăm là một lần thấy chúng nó đổi khác. Con thì mất tai, con thì cụt đuôi, con thì gẫy chân, con thì chột mắt, chả mấy khi thấy con nào lành lặn. Còn chuyện oánh nhau cào mặt nhau chảy máu thì là chuyện cơm bữa.
Lần này trong đám mèo béo mượt có một con mèo con gầy guộc lông lá xơ xác. Đặc biệt hai mắt bị viêm nhiễm thế nào đó mà ruồi bu kín. Nó thấy mình đến chơi mới đầu thì sợ sệt nhưng sau đó thì cứ xán lại gần kêu gừ gừ đòi mình vuốt ve. Nhìn hai mắt nó thấy thương, mình ra hiệu thuốc mua thuốc nhỏ mắt cho nó. Lần thứ nhất, nó chỉ dám chống cự nhè nhẹ, ngoảy mặt tránh không cho mình tra thuốc. Lần thứ hai, nó bắt đầu chống cự quyết liệt hơn, thậm chí còn cào vào tay mình sau đó trốn tuốt vào một góc vườn. Lần thứ ba, rút kinh nghiệm bị cào, mình mang găng tay đến và lại chuẩn bị nhỏ thuốc cho nó, nhưng tìm mãi chả thấy nó đâu mặc dù ngày thường nó chỉ quanh quẩn bên cái ghế gỗ trước hiên nhà. Ngày hôm sau đến cũng không thấy nó đâu. Chồng bà Ada bảo tối hôm trước đi làm về thấy một con mèo đen bị xe cán chết ngoài đường, nếu mấy hôm nữa mà vẫn không thấy nó thì nó chính là con mèo đen kia. Và mấy hôm sau cũng vẫn không thấy nó thật.
Vậy là tại mình. Đang yên đang lành lại giở trò chữa bệnh cho mèo hoang. Lũ mèo hoang đến ở một nhà nào đó vì cảm thấy yên ổn an toàn. Việc mình cứ cố nhỏ thuốc vào mắt cho nó khiến nó cảm thấy nơi đó không còn là nơi an toàn, do vậy nó bỏ đi. Đi ra ruộng không đi lại đi ra đường xe chạy.
Haiz, đời cơ bản là buồn.
Ảnh: một hôm quăng hết mọi việc sang bên để đi ngủ, ngủ say không biết con mèo Fufu đã lẻn vào phòng ghé đầu ngủ ké từ lúc nào. Nó bẩn như ma nhưng sofa gối đệm, cứ chỗ nào trắng nhất sạch nhất là nó nằm