-
What else can I do. I
have to be where you are.
-
Stop. That’s enough.
Go back to Kitty
-
No.
-
This is wrong.
-
It makes no
difference.
-
You have no right…
-
It makes no
difference.
-
You must forget me. If
you are a good man, you will forget everything.
- And you, will you forget?....
Lên tàu đi Saint Petersburg. Ngồi cạnh cụ già
Ludmila tốt bụng. Cụ Ludmila lên Moscow thăm con trai và giờ đang trở về Saint
Petersburg. Mình mời cụ ăn bánh mỳ kẹp chả, cụ từ chối. Mình đang đói chả khách
khí gì ăn hết luôn một cái bánh mỳ to tướng. Cụ Ludmila lác mắt, mình ăn xong
cụ xoa lưng mình trầm trồ “ăn tốt quá”. Ăn xong, đã ra đến ngoại ô. Tàu đang
chạy qua những cánh rừng bạch dương và những ngôi làng nhỏ toàn những ngôi nhà
gỗ bé tí xíu sơn màu vui nhộn, xung quanh là một mảnh vườn be bé trồng mấy cây
ăn quả và mấy luống rau. Mình reo lên “dacia này cụ”. Cụ Ludmila cười lắc đầu,
đây là nhà bình thường, không phải dacia. À, vậy chắc là nhà của các bác
mu-dích. Hồi bé đọc truyện Kiến và Chim bồ câu hay có các bác mu-dích.
Háo hức được 3 phút, mình lăn quay ra ngủ. Mình
ngủ suốt chuyến đi trong khi cụ Ludmila mải mê ngồi giải đố chữ. Chắc cụ giải
đố chữ suốt chuyến đi vì lúc mình bắt đầu ngủ là cụ bắt đầu giải đố chữ. Mình
mở mắt một lần thấy cụ đang mải mê giải đố chữ, và lúc tàu vào ga mình thức dậy cụ vẫn
đang giải đố chữ. Cụ thấy mình thức dậy thì xoa xoa lưng mình trầm trồ “ngủ tốt
quá”. Chắc ấn tượng của cụ về mình là một người bạn đồng hành ăn tốt ngủ tốt tính tình chắc vô tư hời hợt lắm đây. Cụ hơi bị nhầm nhóe, cụ Ludmila.
Lúc đi, Moscow đang độ cuối thu. Những hàng cây còn
xao xác lá vàng. Lúc về, trời đất đã vào đông. Lên tàu lại lăn quay ra ngủ.
Tỉnh dậy giữa chừng, tàu đang chạy qua một cánh rừng bạch dương ngập tuyết, lá
vàng đã rụng hết chỉ còn lại những cành đen khẳng khiu làm thân cây lại càng
trắng lóa lên. Mình phải chớp mắt mấy lần vì tưởng đang mơ ngủ. Chưa cài mode
mùa đông, chưa chịu xỏ giày đi tuyết, về được 2 ngày đã ngã dập mông hai lần
cái tội vắt vẻo trên giày cao gót đế da. Lão chồng vừa lôi con vợ đang khóc hic
hic đứng dậy vừa càu nhàu tại sao đồ mùa đông tao mua cho mày mày không chịu
dùng. Bảo ôi mặc vào vừa lùn vừa béo nhìn như quả bóng đi events xấu lắm không
mặc được đâu. Lão thở ngắn thở dài.
Mới ngày hôm trước còn đang đạp xe như bay giữa ruộng đồng xứ Salento. Trời vẫn chưa lạnh lắm và ánh nắng mùa đông hồng hồng vẫn đủ ấm để mặc được áo lụa. Lụa xám, xuyên thấu, bình thường đeo đồ trang sức ngọc trai là mặc đi events được. Còn không đeo đồ trang sức thì mặc đi đạp xe chào hỏi mèo chó gặp trên đường như này thôi.
Đợt này về Salento mình giảm cỏ và trồng thêm được
hơn 60 cây ăn quả và cây cho bóng mát. 3 năm nữa may ra mới hy vọng mấy cái cây con con này bói những quả đầu tiên. Lại làm thêm được cả một cái giàn
hoành tráng để trồng bí và mướp. Lão chồng ngồi ở Moscow vừa đi làm vừa chăm
con vừa rên lên vì con vợ suốt ngày nảy ra đủ loại ý tưởng làm nhà cửa suốt
ngày tanh bành không phút nào yên. Tuy nhiên, sau chục ngày kỳ cạch đào bới xây trát cuốc thuổng kìm búa bay và thậm chí cả rìu thì
cuối cùng con vợ lão nó cũng phát chán lên với chính bản thân. Có đời thủa nhà
ai đàn bà mà có hai bàn tay xấu xí như tay tuôi. Nó tuyên bố em đã chán làm
nông dân, giờ em trở về Moscow làm người đàn bà phù phiếm, có events nào anh
báo em. Lão nghe xong mừng húm. Bình thường lão sợ nhất vụ con vợ đỏng đảnh của
lão nó chê events chán nó không thèm đi.
Ảnh 1: đi chợ tỉnh lẻ cùng cô giúp việc và chị gái cô ấy là thợ may để tìm vải may một chiếc váy dạ hội thật mềm thật rủ màu xanh nước biển. Không tìm được loại vải như ý nhưng cũng không buồn lâu vì đã kịp đổi ý. Giờ lại đang ấp ủ dự định may một chiếc váy dạ hội kim tuyến lệch vai màu đỏ phượng vĩ, ý tưởng váy xanh nước biển hiện đã xếp xó.
Ảnh 2: trong lúc hai ông thợ bắc giàn thì mình xây
chậu. Mua một cái chậu tàm tạm để trồng cây tầm này cũng phải 100e, 4 chậu
thành 400e tiền đâu. Thế là đi mua hố xi măng, là loại hố kỹ thuật thợ điện thợ
nước hay dùng, 5e một cái. Chồng 3 cái lên dùng xi măng gắn lại rồi đục
lỗ thoát nước. Trong khi cái giàn của hai ông thợ làm xong gia cố đủ kiểu mà vẫn đu đưa như răng bà lão thì mấy cái chậu của mình mông tút sơn trắng vào thì nhìn cũng không đến nỗi tệ. Năm sau chán màu trắng thì đổi sang ghi, đỏ, xanh da trời, xanh lá cây, toàn màu trong kho có sẵn. Đã bảo chân tay không lúc nào yên.
Đúng là đang tuổi ăn tuổi lớn chị nhỉ ^^
ReplyDeleteChị không ăn bữa tối hôm trước, bữa sáng hôm ấy cũng không ăn. Thế nên đến giờ trưa là chị đói ngấu nghiến lắm rồi chứ bình thường chị không tài nào ăn được cái bánh mỳ to như thế. Còn ngủ thì vì chị chạy long nhong suốt ngày nên lúc nào ngồi xuống chỗ nào ấm ấm cái là chị ngủ luôn.
DeleteChị Giang ơi em đọc đi đọc lại vẫn chưa hiểu đoạn hội thoại ở đầu bài chị ạ. Là bác giai và chị nói chuyện phải không ạ? Bác ấy k muốn chị rồi Mosco ạ
ReplyDeleteEm xin phép thay bác Cún trả lời đoạn hội thoại ở đầu bài là trong phim Anna Karenina nha
DeleteKhi Anna Karenina đang lên tàu rời Moscow để trở về St. Petersburg thì nhìn thấy bá tước Vronsky cũng đang tò tò đi theo. Trên kia là đoạn hội thoại giữa hai người. Chị lên tàu ở Moscow để đi St. P thì chị nghĩ đến đoạn phim đó.
DeleteVậy là bây giờ các cô cậu học ở đâu bác Cún. Tiền học trường quốc tế đắt không bác
ReplyDeleteThôi em đừng chạm vào nỗi đau của bác. Lần lữa mãi cuối cùng bác cũng phải đối diện với thực tế là có khi một là bác phải mang thằng Ale quay lại Rome, hai là gửi nó đi học nội trú ở nước ngoài. Nhưng mà trường nào, ở đâu, thì vẫn đang là câu hỏi bỏ ngỏ.
DeleteTheo em là bốn mẹ con nên quay về Rome :) Vì nếu trong ưu tiên của em thì thời điểm này Ale nên được ưu tiên hơn tất thảy.
DeleteQuay về cả 4 thì khổ con La và con Na vừa quen trường mới lớp mới. Mà mình bác với thằng Ale về để 2 con kia lại cho ngài chăm thì cũng không ổn. Con gái không xa mẹ được.
DeletePhải chia ra là khó rồi nên em mới tính chia bố mẹ chứ không chia trẻ con. La và Na quay lại chốn cũ chứ cũng không phải mới toanh nên bớt lo hơn là thả Ale một mình hoặc hai nàng ở lại với bố. Nhà em cũng bị vào thế bắt buộc phải chia xa một thời gian nên em hiểu phần nào để comment. Chúc chị có được lựa chọn hợp lí ạ.
DeleteBác ơi đường ở đâu mà giày bác lấm lem thế ạ?
ReplyDeleteĐôi giày Geox đi bộ siêu êm, có thể đi hàng km không đau chân. Mỗi tội gót giày bọc da và bác đi trèo đèo lội suối đường đá đường sỏi thì bác cũng đi tuốt nên phần da bọc gót bị trầy chứ không phải bùn đất. Trừ khi đi đâu phải nghiêm túc còn lại cứ phải đi bộ là bác đi đôi này.
DeleteChị kể chuyện làm em nghĩ đến câu: Tự do không phải là muốn làm gì thì làm, mà là không muốn thì không làm, hihi.
ReplyDelete