Con Na rất thích một loại bánh mẹ nó làm. Thỉnh thoảng nó lại yêu cầu mẹ nó làm cho nó ăn.
Lần này cũng thế. Nó năn nỉ ỉ ôi mamma làm cho Na
cái bánh Na thích. Mẹ nó chiều lòng nó, có một tiếng buổi chiều định lấy sách
vở ra học thì lại lấy khuôn lấy khay ra làm bánh cho nó. Bánh làm xong, mẹ nó
cất vào tủ lạnh, dặn dò kỹ lưỡng rồi mới tất tả đi event.
Tối muộn về, cái bánh đã bị ăn mất gần nửa. Thằng
con đi về lại làm một miếng to. Nó đi tập về đói, gặp gì cũng ăn sạch bách, như
vòi rồng cuốn sạch mọi thứ trên đường đi. Vỏ trái cây cuộng rau mà để đấy có
khi nó cũng ăn luôn.
Trưa hôm sau con Na mở tủ thấy cái bánh nó định ăn
dè giờ còn đúng một miếng teo héo nó đã càu nhàu và cảnh cáo con chị rằng hôm
trước mài đã ăn một miếng to bự nên giờ mài không được ăn nữa. Thế mà chỉ đầu
giờ chiều, con chị lại lẻn vào bếp, hấp tấp cắt một miếng bánh rồi nhanh như cắt bê cái đĩa
lẻn đi mất. Con Na vào nhìn thấy cái bánh còn đúng một mẩu thảm thương, thì òa
lên khóc. Rồi nó vừa ăn vừa khóc huhu và từ mồm nó tuôn ra hàng tràng chửi rủa
con chị ăn tham. Eo ôi nó chửi y như một bà cô già bất đắc chí với cuộc đời ô
trọc.
Bình thường con La đừng hòng ai thắng được nó vụ
đấu khẩu, thế mà hôm đấy thấy im re. Mình chạy đi tìm, thấy cô con gái tuổi
teen tóc thẳng tắp của mình đang ngồi ở chỗ ngồi đọc sách lướt net yêu thích
của nó trên bậu cửa sổ, nấp sau tấm rèm cửa, đít kê các loại gối mềm, bên ngoài
là một tán cây lá đã ngả vàng ối, và đang phồng mang trợn mắt chú mục ăn bánh,
mặt lì ra trong tiếng con em chửi rủa từ bếp đang vọng ra rõ mồn một :-)))))). Điệu bộ
rõ ràng chịu đấm ăn xôi. Lại làm mình nhớ một lần mình đang ở trong bếp, nó lẻn
vào mở tủ lạnh. Mình đang mải nấu nướng không để ý nó mở tủ lạnh làm gì, chỉ
thấy nó đi chân đất thì càu nhàu bắt nó đi lấy dép nếu không thì cấm đi vào bếp.
Bình thường nó cãi lập tức, tự dưng hôm đó lại thấy nó im re mình mới sinh nghi
ngẩng lên nhìn. Thấy cái mặt nó mọng vo ra, mồm phúm phím. Là nó đã kịp mở tủ
lạnh xúc đầy mồm bát kem tươi mình vừa trộn. Con gái mẹ có khi đường ăn uống
vất vả con ạ, giống con mèo của mẹ hồi bé thích ăn rau muống và mỗi lần thấy
đĩa rau muống luộc là nhắm mắt cúp tai lao vào cạp một mồm đầy.
Vụ ăn uống có mỗi miếng bánh mà em rủa chị không ra gì vẫn chưa ngã ngũ thì thằng bố trong bữa
tối lại đủng đỉnh bồi thêm “Đứa nào dùng mật khẩu của tao mở Netflix giả vờ là
người lớn để xem phim trên 18 tuổi, đứa nào?”. Lũ con cười hề hề tôi mà khai
tuổi thật thì Netflix nó chỉ cho tôi xem phim Dora.
Một ngày thứ 7 trời đầy mây xám, lão nấu món súp
đậu hạt cho cả nhà ăn. Bao nhiêu món không nấu lại nấu đậu hạt à cơ. Nhưng thôi có
mà ăn không phải nấu là tốt rồi. Lũ con thì đang cãi nhau loạn xạ vì một việc
cỏn con cái máy tính casio thuộc về đứa nào mới là hợp nhẽ như nào đó. Lão vừa
múc súp mang ra bàn vừa cố gắng phân xử và lúc phân xử không được thì suỵt lấy
suỵt để vì sợ ầm ĩ quá hàng xóm lại than phiền. Còn mình, vừa chống cằm ăn súp đậu hạt vừa mơ màng ngó ra ngoài
trời, nhìn lên nóc tòa nhà đối diện và tự hỏi làm thế nào để vẽ được cái mái
ngói rêu phong trên nền bầu trời mây xám kia. Cãi nhau nữa đi các con ạ, cãi cho nở phổi, giảm cân, lại rèn luyện kỹ năng hùng biện, miễn đừng cãi tao là được dồi.
Em bị ám ảnh tất cả các mái nhà trên các con phố Paris.
ReplyDeleteỜ, nhìn mái nhà là biết kiến trúc của Pháp rồi.
DeleteNgười vợ người mẹ hạnh phúc là đây :)))
ReplyDeleteỐi hạnh phúc ở chỗ nào chỉ cho tui.
DeleteEm mạn phép đoán bánh Tiramisu phải không chị?
ReplyDeleteKhông, một loại bánh ngọt bình thường nhưng phủ socola nóng chảy. Chị ăn thấy dở như hạch nhưng không hiểu sao con Na cứ mê mẩn.
Deletesao Giang lại có thể khiến ngài đi nấu súp được nhỉ? Mình nhớ Giang ghét hạt đậu vì ngày xưa bị mẹ Gi cho ăn xương nấu đậu lâu quá :)
ReplyDeleteHaha người nhớ giỏi quá. Đúng là vì hồi bé bị ăn món đậu ninh xương cả tuần liền nên giờ cứ nhìn thấy đậu hạt là mình chuồn. Nhưng mình có khiến ngài đi nấu súp đậu đâu, tự nhiên ngài chọn cái món oan trái đó đấy chứ.
DeleteLần nào đọc bài chị cũng phải phì cười vì 1 hình ảnh nào đó, và lần này là cách chị tả con mèo nhắm mắt cụp tai lao vào cạp 1 mồm đầy, haha, buồn cười mà đúng dã man.
ReplyDeleteMấy chục năm rồi mà chị vẫn nhớ như in điệu bộ quyết ăn rau muống cho bằng được của nó. Cũng khổ thân nó. Mẹ chị xin nó từ nhà một cô, nhà cô ấy nghèo đến nỗi chỉ cho mèo ăn rau muống. Thế nên lớn lên ngay cả khi có đồ ăn khác nó cũng chỉ quyết sống mái khi nhìn thấy rau muống mà thôi.
Deletechị Giang ơi chị làm bánh gì đấy ạ? Em cứ tưởng chị không nấu ăn giỏi cơ ai dè cái gì cũng làm các con thích ăn vậy là chị của em quá giỏi cái gì cũng biết làm. Nhà đông con bận bịu đau đầu mà cũng vui chị nhỉ, sau này mình già nếu có giận đứa này vẫn còn đứa khác để kể lể tâm sự chứ k biết nhà nào chỉ có một con thì biết sao
ReplyDeleteNói chung thì chồng hầu như bao giờ cũng thích đồ ăn vợ nấu, con hầu như bao giờ cũng thích đồ ăn mẹ nấu, trừ khi trình nấu ăn thảm họa kiểu ăn xong đi cấp cứu. Lý do là ăn mãi cũng quen, và không ăn thì nhịn hihi.
DeleteBác ơi, chính nghĩa.
ReplyDeleteChính nghĩa gì đấy? Bác đi vắng mấy tuần không đọc báo nên không cập nhật tình hình gì.
DeleteCụ tuyên bố tái tranh cử bác ợ
DeleteLại tranh cử. Nhưng lại bầu qua thư rồi hội kia lại gian lận như lần trước thì tranh cử phỏng ích gì.
Delete