Một buổi chiều rảnh rỗi ít bài tập, bèn vác quyển sách và
hai quả đào ra quảng trường đẹp nhất thế giới ngồi bệt ăn đào đọc sách. Đang há
mồm ngoạm khí thế vào quả đào thì phát hiện có con chó ngồi gần đó cứ nhìn mình
hết sức trìu mến. Nó say sưa nhìn mình ăn đào đến mức chủ nó phát ngại phải
giật giật sợi dây và hỏi nó cả đào mày cũng muốn ăn à.
Chén hết một quả, mình hăm hở mở túi lấy nốt quả thứ hai.
Liếc sang con chó, nó vẫn đang nhìn mình say mê trìu mến, một chân lại thấy nhấc lên kiểu dợm dợm định chạy tới. Mình đành phải ăn
uống rón rén nhỏ nhẹ chứ không dám ngoạm khí thế nhai rau ráu nghiến ngấu như
trước.
Mỗi ngày 4 tiếng hành xác và hai tiếng đi bộ dưới nắng. Không
hiểu ngày xưa mình làm thế nào mà học xong mười mấy năm từ phổ thông lên đại
học. Mà thôi, hành xác thế này để biết yêu quý thực tế là tuy hơi già tí nhưng không phải lê xác đến trường học hành thi cử như bọn trẻ con.
Chứ không lại suốt ngày chì chiết chúng mày chỉ việc ăn với học sướng bỏ cha
không khổ như tao trăm nỗi lo toan.
Mình nhớ hồi học thi bằng lái xe, suốt nửa năm không chịu học,
ngày thi đến sát đít mới cuống cuồng mở quyển sách dày cộp ra. 3h sáng vẫn ngồi
học thu lu. Gần sát ngày đẻ, đi khám định kỳ, huyết áp lên tới 220, bác sĩ
hoảng quá suýt giữ lại trong bệnh viện. Đành phải thú thật là tôi đang học thi
căng thẳng quá nên huyết áp cao chứ không bệnh tật gì đâu, bác sĩ cho tôi về
tôi còn thi lấy bằng nếu không mất tiền học phí. Hôm thi, mình đang
đứng đợi đến lượt thi thì bị một ông già chống gậy đi ngang qua trỏ gậy mắng
cho một trận té tát vì tưởng mình mới 18 tuổi mà đã vác cái bụng bầu to tướng.
Khổ xung quanh mình toàn bọn 18, 19 tuổi nên ông ý mắt kém tưởng mình cũng 18,
19 tuổi nốt. Lúc đến lượt mình thi thực hành, vừa trèo vào xe, thầy chấm thi đã
thờ ơ hỏi “Bao giờ cô đẻ?”. Sau câu trả lời cũng thờ ơ “Ngày mai” của mình ông
ý sợ quá xua tay rối rít “thôi lái đi lái đi” và sau 5 phút đã cho mình đỗ luôn,
chắc sợ mình căng thẳng quá đẻ rơi ra xe thì phiền. Chả bù mấy đứa choai choai
bị quần cho 20 phút 30 phút vẫn trượt :-)))))))
Cứ dính đến sự học hành là đời éo le thế.
Về nhà, mở “Đâu phải bởi mùa thu" ra nghe. Giờ mình nổi hứng
ca Đâu phải bởi mùa thu thì dân tình đang đi dưới đường có gọi lính cứu hỏa
không nhẻ? Thôi, cẩn thận vẫn hơn.
Bèn hát Nỗi nhớ mùa đông. Một ngày nhiệt độ lên tới 40 độ, 7h
tối vẫn nắng chết cha, gác xép áp mái nóng như nung, Nỗi nhớ mùa đông nhẽ hợp.