Thưa thầy, tôi không
ép gì con tôi hết. Con tôi học giỏi và rất ham học. Tôi không thấy có lý do gì
mà nhà trường lại không cố hết sức để tạo điều kiện cho nó.
Phải nói đến câu đó
thì thầy mới chịu thua. Thanh niên bây giờ nhiều đứa mải chơi. Gặp thằng ham
học không mừng hết lớn thì thôi lại cứ bàn lùi là sao.Từ đầu cuộc nói chuyện
mình đã giải thích rất ôn tồn nhưng có vẻ thầy vẫn chắc mẩm mình thuộc kiểu
Asian mom ham thành tích ép con học đến phát rồ. Đây không phải lần đầu tiên.
Mấy thầy cô giáo Anh Mỹ này nghe mình nói về con mình ai cũng có thái độ kiểu
thôi xin chị trong nhà nhất mẹ nhì con, có người còn liếc xéo cho mình một phát. Sau thời gian chứng minh mình nói thế vẫn là rất khiêm tốn thì không thấy ai quay lại xin lỗi mình hết cả.
Nhưng thầy vẫn chưa
chịu thua hẳn. Thầy bảo thằng con mình « học giỏi ở cái trường bé tí ở
châu Phi đấy không có nghĩa là giỏi theo tiêu chuẩn của Anh ». Cái trường
mà thầy gọi là bé tí ở châu Phi đấy lớn hơn gần chục lần trường này và mỗi kỳ
thi bài làm của học sinh đều niêm phong gửi về hội đồng Cambridge ở Anh để chấm
điểm chứ các thầy cô trong trường có được động tay tới đâu mà bảo là cho điểm
kiểu Phi nên không bằng kiểu Anh. Thằng con mình, đang tuổi dở dở ương ương, bị chạm tự ái là tỏ
thái độ bực bội chống đối. Mình bảo « Con đừng như thế. Có những thầy cô
giáo không chiếm được cảm tình của học sinh lập tức, nhưng chỉ cần con thực sự
ham học hỏi, họ sẽ nhiệt tình giúp đỡ con. Mẹ hy vọng thầy hiệu trưởng là người
như vậy ».
Sau đó mấy hôm, thầy kiểm
tra bất ngờ. Sau bài kiểm tra bất ngờ ngớ ngẩn, thầy gọi thằng con ngáo ngơ của
mình vào. Nó về kể với mẹ thái độ của thầy thay đổi hẳn. Thầy bảo nó cậu thuộc
top 10% những học sinh thông minh nhất theo tiêu chuẩn Anh, thậm chí là top 5%.
Ngay sau đó, các giờ học được bố trí ngay, bao gồm cả mấy tiếng học lý thuyết
vào thứ 7 cùng một giáo viên mời từ trường khác sang. Thế là đi tong ngày thứ 7
của mình đưa đón chầu chực. Nhưng tình hình khó khăn như này mà tìm được thầy
đúng chuyên môn là tốt lắm rồi mình chả ước gì thêm.
P.S: Mình vẫn nhớ hồi từ châu Phi về Rome, chuyển từ trường quốc tế vào học trường công của Ý, những tuần đầu nó vật lộn vì phương pháp học khác nhau, thầy cô giáo thì nói quá nhanh nó nghe không kịp. Thế mà chỉ mấy tháng sau nó lại đã dẫn đầu lớp. Sau một năm, bố mẹ nó, vì trước đó nhầm lớp, lại xin chuyển nó sang một lớp khác, còn khó hơn lớp cũ. Để được nhận vào lớp mới này, nó phải qua bài kiểm tra tiếng Pháp. Thế là suốt mùa hè, nó giở sách tự học đuổi chương trình tiếng Pháp các bạn đã học suốt 1 năm. Lớp mới học song song chương trình Ý cộng chương trình Cambridge học như first language, cộng thêm tiếng Pháp, rất nặng. Mỗi năm đều có học sinh bị loại. Đến hết năm thứ hai một nửa số học sinh trong lớp đã bị loại. Bình thường mình vốn không muốn tranh đấu gì với đời, có thì sống kiểu có, không có thì sống kiểu không có, ai muốn hơn thì hơn, chả có gì phải xoắn. Nhưng con trai mẹ mấy năm nay việc học hành liên tục gặp thử thách mà đều nỗ lực vượt qua, mẹ thương mẹ thương. Thương nhất cái nết môn gì kém sẽ tự giác học đến khi hết kém thì thôi, cái gì biết là đúng thì sẽ làm bất kể có khó khăn đến đâu. Thế nên phải tranh đấu mẹ sẽ tranh đấu, sợ gì.
Ảnh: kết quả bài thi IGCSE