Dân tình hay phải chuyển nhà thường nói rằng khi nào treo bức tranh cuối cùng lên tường tức là công cuộc chuyển nhà coi như hoàn tất. Là nói thế thôi chứ treo tranh lên rồi thì vẫn còn xa mới hoàn tất. Vì còn trường lớp, còn phải sắp xếp các hoạt động ngoại khóa cho trẻ con. Rồi hỏi han nhờ vả bao người mới tìm được thầy, nhắn qua nhắn lại mãi mới xếp được lớp, nhưng đến gặp thầy lần đầu tiên đã thấy có vẻ không ổn, y như rằng con học xong một buổi khóc rưng rức, thế là mẹ lại sấp ngửa lo lắng đi tìm thầy khác. Rồi còn lịch tiêm chủng cũng đã đến hạn, rồi playdate, rồi tìm bác sĩ chuyên khoa nọ chuyên khoa kia, rồi còn cái nhà ở miền Nam vẫn còn khách, rồi lại đã đến mùa events. Đủ thứ việc dí cho từ sáng sớm tới nửa đêm. Mà events thời chiến cũng phức tạp hơn thời bình. Có những lúc mình quần áo trang điểm xong xuôi chuẩn bị bước chân ra khỏi nhà thì lại nhận được lệnh phải hủy. Lý do chỉ vì ở events đó sẽ xuất hiện ai đó mà mình nhất định không được xuất hiện cùng với họ, nhất là khi bị vào cùng một khuôn hình, vv và vv.
Lại còn thêm lão kia hăm hở rủ thằng con đi đá
bóng. Đá bóng về vứt ra một đống quần áo cho mình giặt, còn lão thì gọi điện
khắp nơi khoe lão ghi hai bàn thằng con lão ghi một bàn. Từ lúc lão đá bóng về
đến tối đi ngủ mình nghe lão khoe với ít nhất 4 người tài đá bóng thiện xạ của
lão. Đêm, mình đang ngủ say sưa tự dưng nghe lão kêu ầm lên. Mình ngồi nhỏm dậy
tim đập thình thịch, tưởng lão ngủ mê ngã khỏi giường lại gẫy cái gì rồi, hóa
ra là đau lưng. Đau lưng đến mức không xoay được, không ngồi được, không đứng
thẳng được, và đang nằm muốn ngồi dậy mà vật lộn nửa tiếng vẫn không ngồi dậy
được. Mình loay hoay mà không biết làm cách nào, vì đẩy thì lão kêu đau, kéo
lão cũng kêu đau, nâng lão cũng kêu đau, đứng tấn khom lưng xuống cho lão vịn
lão cũng kêu đau, bế thì không được vì lão nặng quá. Có đêm, hơn 1h sáng lão đòi
đi dạo trong nhà để “tập luyện cho cơ thể mềm dẻo”. Mịe đi lẫm chẫm thế này mà
cơ thể lại mềm dẻo được thì mình có mà đi đầu xuống đất. Khổ đời mình gần 2h
sáng ngáp ngắn ngáp dài thất thểu đi theo lão từ phòng nọ sang phòng kia. Buồn
ngủ gần chết mà không dám đi ngủ sợ lão đi một mình ngã hay bị làm sao mà mình
ngủ say không biết. Mấy đêm liền như thế, mặt mũi mình hốc hác, mắt thâm quầng.
Lại thêm đang sụt cân thảm hại. Thế mà mình bảo lão “Anh thừa biết rằng bất cứ
ai có đầu óc bình thường đá bóng xong mà bị như này thì sẽ không dám đá bóng
nữa, phải không?” thì bị lão gân cổ “đây không phải tại đá bóng”.
Sau đợt hạn hán khốc liệt mùa hè vừa qua ở châu Âu
cộng với vật giá mọi thứ đều tăng, mình tự cảm thấy duy trì cả hectare cỏ chỉ
để ngắm thực sự quá phí phạm, thà trồng cây mặc dù cây ra nhõn một quả còn hơn.
Thế là lại lên kế hoạch cắt bớt diện tích cỏ để trồng cây. Tranh thủ khắc phục
luôn nhược điểm của hệ thống tưới mình phát hiện từ lâu mà không có dịp sửa.
Lão chồng thiên tài của mình hồi trước cứ bọn thợ làm xong gọi điện đòi tiền là
lão trả tắp lự mà không hề hỏi han chúng nó làm ra sao, có hợp lý không, đã
xong thật chưa, sơ đồ đường ống chạy ngầm như nào, các van tự động ở đâu. Vì
lão thanh toán rồi nên sau đó mình có đòi sơ đồ bàn giao đến đâu chúng nó cũng
lờ. Thậm chí nhiều lúc mới xong có 80% mà lão đã nhanh nhảu trả hết, còn 20%
nữa gần như phải nài nỉ chúng nó đến làm nốt. Mấy lần liền như thế, đến lúc
mình điên quá bảo nếu lần sau lão còn tự động trả tiền thợ mà không hỏi mình
trước thì mình bỏ luôn cho lão tự làm, mà không chỉ bỏ làm, mình bỏ luôn lão
cho rảnh nợ. Phải làm căng đến mức đó lão mới chịu thua, chứ trước đó thì cứ
gân cổ “Chúng nó làm xong thì phải trả tiền chúng nó chứ”, thậm chí viện dẫn cả
ông thân sinh “Bố anh bảo nợ ai là phải trả ngay lập tức”.
Bây giờ muốn chỉnh sửa lại hệ thống tưới, bản vẽ
kỹ thuật không có, lại phải mò lại từ đầu. Thôi hệ thống điện lão làm trực tiếp
với thợ ra một hệ thống chằng chịt bật tắt muốn phát điên mà không bật trúng
được cái đèn cần bật mình đã phải làm lại rồi. Hệ thống nước nóng lão làm trực
tiếp với thợ không đủ nước nóng khách kêu ca mình cũng phải làm lại rồi. Hệ
thống camera lão làm trực tiếp với thợ hơi tí là tắt ngúm mình cũng phải sửa
lại rồi. Hệ thống điều hòa làm xong lão chả hiểu cái mô tê gì, hỏi lịch bảo
dưỡng ai bảo dưỡng lúc gặp vấn đề gọi ai lão bảo “làm sao anh biết được” mình
cũng phải tự mày mò tìm hiểu liên hệ rồi. Còn hệ thống tưới mình làm lại nốt
cho đủ bộ.
Còn ai bảo tui nợ tiền kiếp là không có thật nữa thôi.
Video của Mary Quincy, nhiếp ảnh gia và blogger nghe nói khá nổi tiếng. Bạn nào ở Pháp có khi biết cô ý. Nhạc lồng trong video là một bài hát cực hay của Ornella Vanoni, bài L’appuntamento.
Ho sbagliato tante volte ormai che lo so già
e oggi quasì certamente sto sbagliando su di te
ma un'altra volta in più che cosa può cambiare nella mia vita...