Hai ông bạn của bạn,
một là luật sư rất thành đạt, mua một bất động sản rất đẹp trong phố, 3 tầng
nhà toàn đồ tạo tác như một phòng triển lãm. Anh kia là giám đốc một nhà xuất
bản có tiếng ở một thành phố giàu có phía Bắc Ý. Đặc điểm chung của đàn ông đứng
tuổi, thành đạt và thừa tiền là đều thoải mái cho phép bản thân gàn dở. Hai anh
này lại còn độc thân nên lại càng gàn dở. Anh luật sư than thở với mình « G
ơi, bọn anh tốn tiền cho gái quá em ạ. Tiền nhà, ô tô, đi nghỉ các nơi ».
Gái nườm nượp là các ông muốn thế chứ ai bắt mà kêu tốn. Mà các cô cũng lạ. Trẻ, xinh, có công ăn việc làm tử tế, thế mà biết mình vừa đi khỏi là có con
khác đến thế chỗ ngay, thậm chí vì con kia đến nên mình phải đi, thế mà vẫn cứ
đến. Dường như được ở nhà đẹp và lai vãng những chốn sang trọng thậm chí selfie
rồi đưa lên mạng có một hấp lực không cưỡng lại được đối với một số người.
Anh bạn giám đốc nhà
xuất bản, tối đó mình gặp lần đầu, hỏi « G, em làm gì, công việc của em là
gì ? ». Mình bảo « Em là nội trợ ». « Nội trợ tức là
em làm gì ? », « Thì em dọn dẹp nhà cửa, giặt là quần áo, nấu ăn
đi chợ, đưa đón con ở trường ». Anh ấy im lặng một lúc rồi bảo « Em
biết không, đàn bà nhiều đứa rất sợ bị gọi là nội trợ, chúng nó sẽ nói chúng nó
ở nhà làm mẹ, thế mà em nói em làm nội trợ cứ như không. Anh ấn tượng quá ».
Làm mẹ nghe vẫn bình thường. Có vài chị mình biết còn gọi bản thân là homemaker,
tuyệt đối kiêng từ housewife. Các chị cứ phú quý sinh lễ nghĩa, nội trợ thì cứ
gọi là nội trợ cho đời đơn giản.
Không biết có phải vì
ấn tượng quá khi thấy mình thản nhiên tự nhận là casalinga không mà anh kia sau
khi biết sáng hôm sau mình sẽ khởi hành thì cứ nằng nặc đòi mình ở lại. Con bạn
tối hôm sau sẽ tổ chức một buổi ăn tối ở nhà nó, anh ấy cứ năn nỉ em ở lại dự
bữa ăn tối đấy, rồi sáng hôm sau anh lái xe chở em lên Rome. Bảo không, em có
xe của em, với lại em có kế hoạch rồi. Kế hoạch là một chuyện, căn bản là phải ngồi xe
cùng một người lạ trong suốt 7 tiếng không biết có hợp cạ nói chuyện hay không
thì thà lái một mình nghe nhạc mình chọn và theo đuổi ý nghĩ của mình còn hơn.
Nhà con bạn có truyền
thống tổ chức bữa ăn tối kết thúc mùa hè. Bố nó cả mùa hè đi câu cá, cá câu về
để vào tủ đá, cuối hè lôi ra làm một món súp gia truyền mời tất cả bạn bè hội
ngộ. Con bạn quyết định tiếp nối truyền thống của bố để lại. Cuối hè bao giờ
cũng có buổi ăn tối tưng bừng trong đó nhất định phải có món súp gia truyền
kia, tạm biệt mùa hè, ai đi đường nấy, hẹn mùa hè sau gặp lại lại ăn chơi nhảy
múa tiếp.
Hè năm nay mình đã định tổ chức party ở nhà mình và thuê ban nhạc đến chơi và dạy khách mời nhảy pizzica, thế mà cuối cùng cả lũ
chúng nó ăn chơi nhảy múa ở miền Nam rồi ăn tối tạm biệt mùa hè như thường
lệ còn mình thì tịt ngóm. Suốt hè ngày thì chúng nó giong thuyền ra biển thăm
thú hang động hoặc đổ bộ vào một bãi biển nào đó, tối thì tụ tập ăn uống hoặc
party tưng bừng, thỉnh thoảng lại nhắn tin hoặc gửi ảnh cho mình chết thèm.
Một năm đã trôi qua
cái vèo. Anh giám đốc nhà xuất bản một hôm hâm lên đã quyết định từ chức để « được
tự do làm những gì anh muốn ». Con bạn kể thế và mình cũng không hỏi thế
tóm lại là anh ấy muốn làm gì và đã làm những gì anh ấy muốn chưa ???
Còn mình thì đang ngồi đây. 1 năm trước có trong mơ cũng không nghĩ mình sẽ ngồi đây. Một năm đầy biến động. Mọi thứ ngổn ngang trước mắt. Mới hôm trước còn nắng oi, một sáng thức dậy, mùa thu đã về. Bầu trời mây xám, gió lộng, cây trút lá…
Ảnh: chụp từ dạo xuân chớm về, hai vợ chồng đang đi lượn thì gặp một vạt hoa vàng.