...Đường dốc xuống núi. Núi dốc xuống biển. Biển xanh lam thiên đường. Những con đường ra biển thơm thơm mùi thông. Và những bờ biển cát trắng hoang vu sực nức mùi của những bụi hương thảo và cúc tần.
Căn nhà gỗ bé xíu nhìn ra biển, ngồi trên giường
một bước là ra được đến cửa, với tay là chạm cửa sổ. Hiên nhà bé xíu chỉ để vừa
hai cái ghế, tán thông trên đầu, biển xanh trước mặt, xung quanh um tùm cây cối.
Nhà gỗ nhỏ đồ đạc tối thiểu. Hiên nhà vắng không ai đi qua. Nhà nhỏ và giản dị
thế mà lại có tấm gương rất to, thật là phù hợp với người theo chủ nghĩa tối
thiểu và thích soi gương như mình.
Phòng nhỏ và hiên nhà không ai qua nên cửa không cần đóng, quần áo có khi không cần mặc mà cũng không thấy thiếu.
Buổi trưa ăn xong, quăng quần áo gò bó vướng víu,
mặc một chiếc váy lụa mát rượi, đọc Hoàng tử bé rồi lăn ra ngủ trưa trong tiếng
sóng biển và tiếng thông reo rì rào. Hoàng tử bé yêu bông hoa, nhưng tình yêu
làm cậu mệt mỏi, sự phức tạp khó hiểu của bông hoa làm cậu mệt mỏi, như đàn ông
hay mệt mỏi hoang mang vì đàn bà. Cậu bỏ đi. Cậu đi rất xa, nhìn thấy rất
nhiều, hiểu ra rất nhiều… Cuối cùng, cậu phải chọn cách cho con rắn độc cắn
chết mình, để quay trở lại chăm sóc che chở cho bông hoa mà dẫu đi xa đến đâu đầu óc cậu vẫn không thể ngừng nghĩ về nó.
Khi buồn, tôi hay ngắm hoàng hôn. Ở hành tinh bé
xíu của tôi có thể ngắm hoàng hôn nhiều lần trong một ngày. Khi mặt trời lặn
hẳn chỉ cần dịch cái ghế một chút là lại được ngắm hoàng hôn lần nữa. Có lần
chỉ trong một ngày tôi đã ngắm hoàng hôn cả thảy bốn mươi ba lần...
Vậy ngày hôm đó chắc cậu phải buồn lắm lắm?...
-
Vâng, em yêu anh. Anh
không biết điều đó, là lỗi tại em không nói. Điều đó giờ cũng không quan trọng
nữa. Cả anh và em, chúng ta đều ngốc nghếch quá đỗi. Chúc anh hạnh phúc. Anh
cất cái chụp thủy tinh kia đi. Em không cần nó nữa.
-
Nhưng gió sẽ làm em lạnh rồi ốm...
-
Em không dễ ốm thế đâu. Em là một bông hoa, gió mát cũng tốt cho em.
-
Thế nhỡ có con gì đến ăn em…
-
Vài con sâu em chịu được, nhất là nếu em muốn được chiêm ngưỡng chúng nở
thành những con bướm. Em nghe nói những con bướm đẹp lộng lẫy lắm. Nếu không có
chúng thì ai sẽ đến thăm em ? Anh thì sẽ ở rất xa. Còn nếu có con gì to
hơn định đến ăn em thì em cũng không sợ. Em có gai cơ mà.
Nói đoạn bông hoa
ngây thơ chìa ra những chiếc gai nhọn mà nó có, tất cả chỉ có 4 cái. Rồi nó nói
thêm :
-
Thôi, cứ chần chừ thế này khó chịu lắm. Anh đã quyết ra đi, vậy thì anh cứ
đi đi.
Vì bông hoa không
muốn hoàng tử bé nhìn thấy nó khóc. Nó là một bông hoa kiêu hãnh như thế…
P.S: hồi còn trẻ đọc thì chỉ biết là hoàng tử bé sẽ trở về với bông hoa của cậu. Bây giờ đọc lại lại tự hỏi trên đời này có bao nhiêu hoàng tử bé, khi quyết định trở về, thì bông hoa đã không còn ở đó nữa...