Mình trước giờ cứ tưởng người mình gầy gầy
gió thổi bay, trên người cái gì cũng ít, chỉ mỗi tóc là nhiều. Ai dè hôm nọ đi
cắt băng khánh thành công trình xây dựng từ thiện, được con bạn quay video cho
xem, ối giời ơi một thân hình béo múp từng khúc rung rinh núng nính. Mình ăn ở
hiền lành có hại ai bao giờ, làm sao lại ra nông nỗi. Công lý ở đâu hả giời.
Về tới nhà bèn chạy thẳng vào nhà tắm trèo
lên cân. 46kg, không tăng không giảm. Hay tại già người nó nhão ra nên trông mới
rung rinh núng nính như thế nhẻ?
Biết xấu thế thì ngồi yên một chỗ mịe cho rồi.
Đây lại cứ tưởng mình mảnh mai đẹp đẽ u buồn trang nhã nên cứ đi đi lại lại.
Đời quả không cái dại nào giống cái dại nào nhẻ.
Thôi, lại phải quay về mặc đồ đen. Mỗi tội
ở đây nóng quá, vừa nóng vừa ẩm, ngoài trời nóng, trong nhà cũng nóng. Điện đắt
nên dân tình tiết kiệm điều hòa. Nghĩ đến màu đen thôi đã ốm cả người, nói gì
đến chuyện mặc. Giờ sao?
Trong các chất liệu thì có lẽ chất liệu
mình hay dùng nhất là jersey. Thứ nhất là nó co dãn nên dễ vừa người. Thứ hai
là nó cũng mềm mại dễ chịu trên da. Thứ ba là có thể cho vào máy giặt thoải mái
hoặc cùng lắm là giặt tay chứ không cần phải nâng như nâng trứng hứng như hứng
hoa. Thứ tư là nó rẻ nên đi đâu hay
dịp gì mặc cũng được mà không sợ bị chỏi.
Mỗi tội chất liệu jersey mặc dễ lộ. Người
thừa thịt chỗ này một tí, hơi nhão chỗ kia một tí, mặc những chất liệu che chắn
tốt kiểu len, jeans, cotton, không sao, chứ mặc jersey là lộ hết chả giấu đi
đâu được. Có lẽ đây chính là lý do tại sao mình tá hỏa khi nhìn thấy bộ điệu
mình ú na ú nần trong video. Muốn bảo con bạn xóa cái video chết tiệt ấy đi quá
mà không dám. Rồi nó mang phát tán khắp nơi thì quả là bôi gio trát trấu.
Hồi ở Dubai, có đợt mình gặp một anh người
Ý, chủ nhãn hiệu jersey tốt nhất trên thế giới. Tất cả các tên tuổi thời trang
đình đám kiểu Chanel, Dior, Gucci, đều đặt hàng jersey của anh ấy cả. Các bạn
đi mua cái váy hàng hiệu làm bằng chất liệu jersey, có khi hơn nghìn euro một
chiếc, là trả cho thiết kế, cho nhãn hiệu và cho các khoản marketing, chứ tiền
vải giá gốc có khi chả đến chục euro một mét khổ rộng. Jersey là chất liệu
tương đối bình dân.
Mình vốn không thích quần áo may sẵn. Người
mình thấp nhỏ, mặc quần áo không kỹ lưỡng về số đo thì nhìn không ưng. Quần áo
may sẵn toàn vừa mông thì rộng bụng, vừa bụng thì chật mông, sửa lên sửa xuống
vẫn không ưng, chưa kể còn bị sửa hỏng. Thế nên là thôi, mình cứ trung thành
với chiến lược tự tìm mua chất liệu và kiếm thợ đặt may. Hỏng cũng nhiều nhưng
món nào đã vừa ý là vừa ý cực kỳ.
Hồi mình còn ở Dubai, có chị vợ một đại gia
Ấn nhất định đòi may tặng mình 1 chiếc váy từ xưởng may tại nhà của chị ấy.
Người Ấn cầu kỳ về vải vóc nên một vài đại gia lập hẳn xưởng may có thợ may thợ
thêu thợ dệt trong nhà chỉ chuyên làm đồ cho gia đình mặc. Chị ấy mang cho mình
xem một tấm vải trắng thêu tay và bảo “Chị đừng lo. Chị nhỏ, cần ít vải, nên
chỉ cần thêu một năm rưỡi, chứ để đủ vải để may cho tôi thì phải thêu mất 3 năm”.
Mình nghe xong lo quá té luôn. Cuối cùng hóa ra chị ý bảo thợ cứ nhìn người
mình ướm ướm mà may và may xong thì gửi đến tận nhà cho mình hết chối. Chị ấy
nhiệt tình quá nhưng cái váy chật ngực, chật mông, và rộng bụng. Nhìn mình như
một hình chữ nhật từ cổ tới đầu gối. Mình thử một lần trước gương rồi cất đi
luôn chưa bao giờ đụng tới.
Nhưng với tình hình body nhão thế này có
khi mình lại phải lôi cái váy hình chữ nhật kia ra mặc mất.
Vĩnh biệt jersey!