Hơn 3 năm trước
khi mình lần đầu đến trường này để xin học cho con, cô phụ trách tuyển sinh dẫn
hai vợ chồng mình đi xem các cơ sở vật chất của trường. Trước đó mình đã trình
bày trường kia chương trình quá dễ với con mình nên vợ chồng mình muốn tìm
trường đúng sức của nó. Lúc vừa đi vừa nói chuyện, cô phụ trách tuyển sinh khoe
trường có đội bóng rất mạnh. Mình vui vẻ bảo « Thế thì tốt quá, con trai
tôi là thành viên trong đội bóng của trường kia. Hy vọng nó cũng sẽ được chơi
trong đội bóng của trường mình ». Vừa lúc đi qua bể bơi, cô phụ trách
tuyển sinh lại khoe bể bơi tiêu chuẩn thi đấu quốc tế gì đó. Mình nghe xong
cũng vui vẻ bảo « Con trai tôi cũng ở trong đội tuyển bơi của trường
cũ ». Thấy cô kia liếc mình một cái rất nhanh, trên mặt có một vẻ
« khiếp chị, trong nhà nhất mẹ nhì con ». Mình không nói gì. Thời
gian sẽ trả lời, đi đâu mà vội.
Hơn 3 năm trôi
qua. Cô phụ trách tuyển sinh kia nếu theo dõi lũ con mình để xem có được như
chị mẹ kia « nổ » ban đầu không, thì giờ hẳn đã hiểu mình rõ ràng là
nói quá, nhưng là quá ít.
Dân tình đồn đại mình chuyển con khỏi trường cũ vì
chê chương trình học dễ quá. Mình không biết vì thế mà mình trở nên nổi tiếng
và bị rất nhiều bậc phụ huynh để mắt theo dõi xem ở trường mới có làm nên trò
trống gì không. Cơ mà mình cũng không buồn giải thích là chương trình học dễ
quá chỉ là một lý do thôi. Lý do nữa là mình không tiêu hóa nổi kiểu giáo dục
nhu nhơ, tự do quá trớn trẻ con thích gì làm nấy, nơi thầy cô không dám nói
thật vì sợ gặp phải phụ huynh cưng con xù lông làm toáng lên thì rầy rà, có khi
lại mất việc, nên thôi cứ nói những lời phải đạo nhảm nhí cho đỡ phiền đến
thân. Nói nhiều thành bản tính, cứ mở miệng là nói lời phải đạo, nghe như bị
ngáo. Cái gì mà tất cả trẻ em trên đời đều đặc biệt, đều phải khuyến khích phải
để cho tự do phát triển. Trẻ em giỏi giang chăm chỉ tốt bụng tôn trọng quy định
của trường đặc biệt cần phát huy đã đành; còn trẻ em lười biếng láo toét
gây gổ, trong lớp các bạn ngồi học thì nó nằm lăn ra đất, cũng đặc biệt thì…nhẽ
cũng cần phát huy luôn? Còn nữa, cứ tăng cường dạy trẻ phải hướng ngoại, phải
tự tin, phải tập đứng thuyết trình, đứng nói trước công chúng, nhưng không thấy
dạy trẻ nền tảng. Nền tảng không có mà lại cứ nói thao thao, thì phải chăng là
thành nói bậy ?
Ở đời bây giờ muốn tìm nghe lời nói thật cũng
không phải dễ, nhất là khi tung hô khen ngợi đã trở thành định nghĩa cấp tiến văn
minh. Ai chê, kể cả chê đúng mà xem, có khi còn bị cắm đuôi đuổi vào rừng. Cơ
mà mình cứ tự hỏi không muốn hoặc không dám chê thì thôi, cứ im lặng ai bảo gì,
chứ ai lại cứ đi khen bậy kiểu thế.
Trường học mà không rèn, thì ở đâu rèn ? Lúc
còn nhỏ mà không rèn, thì lúc nào rèn ? Con trẻ được chiều chuộng khen
ngợi tự do phát triển tự do sống theo ý thích rồi ra đời sức đề kháng kém, lực
nhẫn nại kém mà lại bố đời ảo tưởng. Cuộc sống cứ ngon nghẻ thì không sao, chứ
thử gập ghềnh một tí xem, biết nhau ngay.
Sau khi mình chuyển đi khỏi trường cũ một thời
gian, có phụ huynh trường cũ nhắn tin kể lể « G ơi mày chuyển đi là đúng.
Con tao đang phải học một tác phẩm truyện ngắn có nội dung mẹ ngoại tình, bố
bắt quả tang thế là giết cả vợ và nhân tình, sau đó bố ung dung đi uống cốc cà
phê. Hết truyện ». Thầy cô nào tuyển được tác phẩm quý thế. Các thầy cô
giáo da trắng ở đâu giỏi không biết chứ mà sang các nước da đen da vàng này thì
phụ huynh cứ coi chừng, có khi còn kém xa giáo viên bản địa trong các trường
quốc tế. Cũng tương tự với bệnh viện quốc tế, các bạn cứ thử tìm hiểu mà xem.
Còn gần đây, một chị người quen của mình kể con
chị ấy cứ học được chừng 10 phút trong lớp là cô giáo lại cho phép nó đi « giải
lao », vì tôn chỉ của trường là không ép uổng trẻ con. Nó đi giải lao vào
thẳng trong thư viện trường oánh điện tử. Cô trông thư viện cũng chả nói gì, kệ
cho nó chơi cả tiếng đồng hồ, vừa nhàn thân cô vừa làm vui lòng trẻ con. Suốt
mấy tháng liền như thế đến tận khi chị kia một hôm đến trường đột xuất có việc
mới phát hiện ra, làm toáng lên một trận và gọi điện cho mình thở than tìm
trường để chuyển con đi.
Lại quay lại vụ bọn trẻ con nhà mình, kết thúc
năm học, mình nhắn tin cho ông « Thằng Ale năm nay đã rất nỗ lực để đạt
được kết quả tốt đặc biệt. Đã đến lúc mình mua cho nó một cái điện thoại ».
Ông nhắn tin lại ngay « Đứa nào nhắn tin? ». Mình nhắn lại « Vợ
anh ». Ông vẫn chưa tin « gửi ảnh tao xem ». Mình gửi
bảng điểm tổng kết của lũ con. Ông vẫn khăng khăng « gọi video tao xem ».
Mình đành phải gọi video « bình thường ông ngờ nghệch như thiêu thân lao
vào đèn dầu mà sao lần này ông cảnh giác thế ? ». Ông cười hí hí, bảo
tại chúng nó lừa anh bao lần rồi.
Ông con lần đầu tiên trong đời được mẹ hứa
mua điện thoại cho sung sướng cười tủm tỉm suốt từ trưa đến chiều. Mẹ yêu ông
con trai đang vào tuổi dở ông dở thằng mồm cãi lấy được nhưng trước khi ngủ bao
giờ cũng nói « Lê yêu mẹ » nhất trên đời 💓.
Ảnh : Accra
đã vào mùa mưa. Mưa gió vặt lá cây si trong vườn rải thành thảm dày trên mặt
đất, tí che mất cây mít con mình mới trồng cách đây mấy tháng.