Tuesday, July 7, 2020

7/7/2020

Hơn 3 năm trước khi mình lần đầu đến trường này để xin học cho con, cô phụ trách tuyển sinh dẫn hai vợ chồng mình đi xem các cơ sở vật chất của trường. Trước đó mình đã trình bày trường kia chương trình quá dễ với con mình nên vợ chồng mình muốn tìm trường đúng sức của nó. Lúc vừa đi vừa nói chuyện, cô phụ trách tuyển sinh khoe trường có đội bóng rất mạnh. Mình vui vẻ bảo « Thế thì tốt quá, con trai tôi là thành viên trong đội bóng của trường kia. Hy vọng nó cũng sẽ được chơi trong đội bóng của trường mình ». Vừa lúc đi qua bể bơi, cô phụ trách tuyển sinh lại khoe bể bơi tiêu chuẩn thi đấu quốc tế gì đó. Mình nghe xong cũng vui vẻ bảo « Con trai tôi cũng ở trong đội tuyển bơi của trường cũ ». Thấy cô kia liếc mình một cái rất nhanh, trên mặt có một vẻ « khiếp chị, trong nhà nhất mẹ nhì con ». Mình không nói gì. Thời gian sẽ trả lời, đi đâu mà vội.
Hơn 3 năm trôi qua. Cô phụ trách tuyển sinh kia nếu theo dõi lũ con mình để xem có được như chị mẹ kia « nổ » ban đầu không, thì giờ hẳn đã hiểu mình rõ ràng là nói quá, nhưng là quá ít.
Dân tình đồn đại mình chuyển con khỏi trường cũ vì chê chương trình học dễ quá. Mình không biết vì thế mà mình trở nên nổi tiếng và bị rất nhiều bậc phụ huynh để mắt theo dõi xem ở trường mới có làm nên trò trống gì không. Cơ mà mình cũng không buồn giải thích là chương trình học dễ quá chỉ là một lý do thôi. Lý do nữa là mình không tiêu hóa nổi kiểu giáo dục nhu nhơ, tự do quá trớn trẻ con thích gì làm nấy, nơi thầy cô không dám nói thật vì sợ gặp phải phụ huynh cưng con xù lông làm toáng lên thì rầy rà, có khi lại mất việc, nên thôi cứ nói những lời phải đạo nhảm nhí cho đỡ phiền đến thân. Nói nhiều thành bản tính, cứ mở miệng là nói lời phải đạo, nghe như bị ngáo. Cái gì mà tất cả trẻ em trên đời đều đặc biệt, đều phải khuyến khích phải để cho tự do phát triển. Trẻ em giỏi giang chăm chỉ tốt bụng tôn trọng quy định của trường đặc biệt cần phát huy đã đành; còn trẻ em lười biếng láo toét gây gổ, trong lớp các bạn ngồi học thì nó nằm lăn ra đất, cũng đặc biệt thì…nhẽ cũng cần phát huy luôn? Còn nữa, cứ tăng cường dạy trẻ phải hướng ngoại, phải tự tin, phải tập đứng thuyết trình, đứng nói trước công chúng, nhưng không thấy dạy trẻ nền tảng. Nền tảng không có mà lại cứ nói thao thao, thì phải chăng là thành nói bậy ?
Ở đời bây giờ muốn tìm nghe lời nói thật cũng không phải dễ, nhất là khi tung hô khen ngợi đã trở thành định nghĩa cấp tiến văn minh. Ai chê, kể cả chê đúng mà xem, có khi còn bị cắm đuôi đuổi vào rừng. Cơ mà mình cứ tự hỏi không muốn hoặc không dám chê thì thôi, cứ im lặng ai bảo gì, chứ ai lại cứ đi khen bậy kiểu thế.
Trường học mà không rèn, thì ở đâu rèn ? Lúc còn nhỏ mà không rèn, thì lúc nào rèn ? Con trẻ được chiều chuộng khen ngợi tự do phát triển tự do sống theo ý thích rồi ra đời sức đề kháng kém, lực nhẫn nại kém mà lại bố đời ảo tưởng. Cuộc sống cứ ngon nghẻ thì không sao, chứ thử gập ghềnh một tí xem, biết nhau ngay.  
Sau khi mình chuyển đi khỏi trường cũ một thời gian, có phụ huynh trường cũ nhắn tin kể lể « G ơi mày chuyển đi là đúng. Con tao đang phải học một tác phẩm truyện ngắn có nội dung mẹ ngoại tình, bố bắt quả tang thế là giết cả vợ và nhân tình, sau đó bố ung dung đi uống cốc cà phê. Hết truyện ». Thầy cô nào tuyển được tác phẩm quý thế. Các thầy cô giáo da trắng ở đâu giỏi không biết chứ mà sang các nước da đen da vàng này thì phụ huynh cứ coi chừng, có khi còn kém xa giáo viên bản địa trong các trường quốc tế. Cũng tương tự với bệnh viện quốc tế, các bạn cứ thử tìm hiểu mà xem.
Còn gần đây, một chị người quen của mình kể con chị ấy cứ học được chừng 10 phút trong lớp là cô giáo lại cho phép nó đi « giải lao », vì tôn chỉ của trường là không ép uổng trẻ con. Nó đi giải lao vào thẳng trong thư viện trường oánh điện tử. Cô trông thư viện cũng chả nói gì, kệ cho nó chơi cả tiếng đồng hồ, vừa nhàn thân cô vừa làm vui lòng trẻ con. Suốt mấy tháng liền như thế đến tận khi chị kia một hôm đến trường đột xuất có việc mới phát hiện ra, làm toáng lên một trận và gọi điện cho mình thở than tìm trường để chuyển con đi.
 Lại quay lại vụ bọn trẻ con nhà mình, kết thúc năm học, mình nhắn tin cho ông « Thằng Ale năm nay đã rất nỗ lực để đạt được kết quả tốt đặc biệt. Đã đến lúc mình mua cho nó một cái điện thoại ». Ông nhắn tin lại ngay « Đứa nào nhắn tin? ». Mình nhắn lại « Vợ anh ». Ông vẫn chưa tin « gửi ảnh tao xem ». Mình gửi bảng điểm tổng kết của lũ con. Ông vẫn khăng khăng « gọi video tao xem ». Mình đành phải gọi video « bình thường ông ngờ nghệch như thiêu thân lao vào đèn dầu mà sao lần này ông cảnh giác thế ? ». Ông cười hí hí, bảo tại chúng nó lừa anh bao lần rồi. 
Ông con lần đầu tiên trong đời được mẹ hứa mua điện thoại cho sung sướng cười tủm tỉm suốt từ trưa đến chiều. Mẹ yêu ông con trai đang vào tuổi dở ông dở thằng mồm cãi lấy được nhưng trước khi ngủ bao giờ cũng nói « Lê yêu mẹ » nhất trên đời 💓.

Ảnh : Accra đã vào mùa mưa. Mưa gió vặt lá cây si trong vườn rải thành thảm dày trên mặt đất, tí che mất cây mít con mình mới trồng cách đây mấy tháng.


36 comments:

  1. Em nhìn một lúc mới thấy cây mít :-D chị về Ý
    rồi ai chăm á?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Có người làm vườn họ chăm em ạ.

      Delete
  2. Em nhớ hồi em học cấp 2 có cô phụ huynh tới la lối giáo viên dạy Mĩ thuật vì con cô ấy vẽ gì mà cô giáo mĩ thuật không hiểu. Bà phụ huynh nổi cơn thịnh nộ quát cô giáo “con tôi vẽ theo trường phái trừu tượng siêu thực làm sao cô hiểu được!”. Sau Đó cô giáo chả bao giờ góp ý, chi cho điểm cho xong :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Có khả năng bức vẽ kia là tư duy của một đứa trẻ thực sự có tài năng và cô giáo vì quen đi theo lối mòn tư duy nên không cảm được, nhưng cách hành xử của phụ huynh thật là ghê gớm khó coi. Chị gặp nhiều bậc phụ huynh sân si cò kè thành tích còn hơn cả trẻ con, cứ như con họ đi học cho bố mẹ chứ chả phải cho chính bản thân nó.

      Delete
  3. NÂU NÂU, chị ơi đừng lấy điện thoại làm quà! Nó mê điện thoại là sang năm tụt dốc ngay!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nó mê rồi chứ đợi gì sang năm. Mỗi ngày đều là một cuộc chiến để chúng nó không lạm dụng đồ điện tử. Nhưng đến lúc nó cần một chiếc điện thoại tử tế rồi em ạ. Nó hơn 14 tuổi rồi và về Rome có khả năng phải tự đi học một mình.

      Delete
  4. trường cũ của con Giang con có bà cố vấn học tập ngáo thành tích nhỉ, may mà Giang sáng suốt. Chúc gia đình Giang về Ý nhanh chống an toàn nhé

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ừ bạn nhớ giỏi quá. Chị gái tư vấn đấy tác oai tác quái cứ như cả trường là của mẹ con chị ý hết. Cách hành xử rõ ràng là của một kẻ thiếu thốn nên phải tranh thủ.
      Sau vụ của mình thì chị ấy có vẻ bị mất mặt với phụ huynh và với ban giám đốc. Mặc dù mình chỉ rút con mình ra thôi chứ không đôi co gì cả, nhưng phụ huynh họ tự đồn đại. Một thời gian ngắn sau hình như không được gia hạn hợp đồng nữa hay sao đó. Cơ mà chị ý lại Đông du ký, chắc giờ này lại đang khoác lác ở một nước châu Á nào đó.
      Mình rất tôn trọng các thầy cô giáo nhưng mình cũng không phải gà mờ. Mấy vị chả có trình độ lại còn bịp bợm tư lợi bắt nạt người khác này thì không cần phải nể.

      Delete
  5. Nhắc tới vụ nhắn tin, chồng em nhiều khi thấy tin nhắn từ máy vợ cũng hay hỏi lại là mẹ hay con nhắn đấy. Căn bản là do giọng điệu mấy mẹ con quá giống nhau

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bình thường chị luôn phản đối mua thêm đồ điện tử, giờ tự dưng lại chủ động bảo mua điện thoại cho con, thế nên ông chồng chị ông ý nghi ngờ tin nhắn là của thằng con láu cá.

      Delete
  6. Đúng ngay cái đề tài nan giải chị ơi, mình chọn trường thì còn được; chứ chọn cô giáo thầy giáo thì rất khó..mà giờ xu hướng toàn dạy trẻ kiểu chị nói, em phát sợ kiểu này rồi. Nói thật là bé con em 6 tuổi, em "phủ đầu" nó mà nhiều khi còn chưa biết có thay đổi được ko? Cô giáo thì chỉ có khen và khen; em chả tin vào lời khen đó. Đợi đến lúc nó 15 tuổi hơi bị mệt. Mà em thật sự sợ những đứa 15 tuổi, mà ko phải sống trong môi trường phương Tây, ngay cả sống ở Vn vẫn lỳ và lạnh lùng khủng khiếp, chỉ mong tụi nó ra đời, bị vùi dập cho vài phát để bớt bớt đi. Còn phương Tây còn ác nghiệt nữa, sẵn sàng ko cho mẹ tham dự giáng sinh vì lý do đơn giản mẹ thế này, thế kia..honey của em đã từng nói kể cho em nghe như thế. Em nhảy dựng lên có kiểu con mà dám chê trách mẹ thế này thế kia nên để mẹ ăn giáng sinh 1 mình..blah blah..giờ dạy con là 1 vấn đề phức tạp đến nỗi em ngưng đẻ vì em suy nghĩ nhiều về điều này đó..em còn vài năm nữa để suy nghĩ, nhưng thật sự thấy ko ham. Ôm vô mệt mỏi mà bất lực nữa.honey bảo em là sinh đẻ là lựa chọn của em vì đó là cơ thể của em, em cảm thấy làm được thì hãy làm, anh ấy ko muốn bất cứ ai hoạc bất cứ điều gì gây sức ép cho em cả. Có con là niềm hạnh phúc lớn lao, nhưng nuôi nó mệt quá, nuôi đến khi nó chưa lớn nó đã bật lại mà mình bất lực.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Phụ nữ, trẻ em, người da đen, đạo Hồi, người nghèo, đều rơi vào nhóm người được định nghĩa là yếu thế. Xã hội phát triển thì muốn bảo vệ người yếu thế. Mục đích thì cũng tốt đẹp thôi nhưng trong quá trình áp dụng thì lại bị biến tướng, biến tướng đến mức những người yếu thế giờ họ nghiễm nhiên coi họ có rất nhiều quyền, cả những quyền họ chả/chưa có tư cách gì mà đòi hưởng.
      Thực tế là quyền bao giờ cũng đi đôi với nghĩa vụ. Xã hội sẽ lục đục từ gia đình trở đi nếu người ko đóng góp gì lại cứ tưởng mình có quyền, và người lao động đóng góp nghiêm chỉnh lại làm gì cũng sợ bị những người "có quyền" kia lấn lướt.

      Delete
  7. thầy cô phương Tây em thấy dễ với hiền quá. còn thầy cô Việt Nam sao em thấy cay nghiệt với học sinh quá. em chẳng ấn tượng và nhớ ai trong suốt thời học sinh của mình. thậm chí vài người em có phần ác cảm. thời xưa có câu" chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm".

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị ủng hộ thầy cô nghiêm khắc với học sinh nhưng không ủng hộ sự cay nghiệt. Nghiêm khắc chứng tỏ thầy cô có trách nhiệm với nghề, với tương lai của học sinh. Còn cay nghiệt thì chỉ là thầy cô bức bối cái gì ở đâu đó thì mang đổ lên đầu học sinh. Ngoài ra vì trong xã hội VN tính riêng tư ít được coi trọng nên nhiều người hay có xu hướng phát ngôn quá quyền hạn của họ. Việc hỏi lương bao nhiêu, sao chưa lấy chồng, sao ko đẻ con, hay những lời nói cay nghiệt của giáo viên với học sinh hay các thành viên gia đình dành cho nhau, đều là biểu hiện của vấn đề phát ngôn quá quyền hạn đó.
      Còn phương Tây chị thấy họ lạm dụng lời khen quá mức. Lời khen thành một quy tắc hành xử xã hội chứ không có nghĩa là khen từ đáy lòng. Nghe họ thì nghe cho vui thôi.

      Delete
    2. Việc hỏi lương bao nhiêu, sao chưa lấy chồng, cay nghiệt với người thấp bé... em nghĩ cần 2-3 thế hệ nữa khi những người già từ 6x trở về trước họ dần phai nhạt đi. em chỉ mong mai này có con, tới tuổi teen con còn chịu nói chuyện với mình như chị Giang, ko cho ba mẹ là những người lạc hậu.

      Delete
    3. Con chị nó coi chị là người tối cổ từ lâu rồi em ơi, từ khi chị nhăn mặt với các thể loại nhạc nhẽo nhảy nhót lố lăng của chúng nó.

      Delete
  8. 1. Điện thoại: Ale 14 tuổi mới có cái điện thoại đầu tiên. Con em 11 tuổi, từ năm ngoái 70% các bạn lớp nó đã có smartphone. Em phải kiên quyết lắm vụ điện thoại, tìm đủ mọi trò chơi cho nó ko có thời gian mà nghĩ đến đt. Em cũng đang dự định 14 tuổi sẽ mua điện thoại cho mà ko biết có cầm cự nổi mấy năm nữa ko.

    2. Giáo dục. Trường công VN em ko biết, mà trường tư VN em đang có nhiều điều bất cập lắm. Thầy cô sợ phụ huynh nên cứ cho trẻ con tự do quá trớn. Gì mà học sinh đập bàn cãi tay đôi với thầy cô. Bố mẹ chúng còn tự hào con mình cá tính, mạnh mẽ, dám nói lên suy nghĩ của mình, biết tranh luận. Trời ơi, tranh luận là dùng lí lẽ - phản biện - dựa trên quan điểm cá nhân. Chứ đi đập bàn với thầy cô mà thầy cô nhắm mắt làm ngơ kememay và bố mẹ còn tự hào thì bó tay chị ạ.

    Chị nói đúng, ở trường ko giáo dục thì ở đâu giáo dục. Nhưng chính ở nhiều nhà cũng ko giáo dục những cái căn bản đâu chị.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nói điện thoại đầu tiên cũng không hẳn vì nó đã có cái điện thoại cũ bố nó thải cho từ lâu. Nhưng chị không cho nó giữ mà một ngày chị chỉ đưa nó dùng vào một giờ nhất định nào đó. Bạn bè chúng nó đứa nào cũng có điện thoại đời mới, trường cấm nhưng cứ ra khỏi trường là kè kè smartphone suốt. Mà mình cấm đoán con mình nhưng bố mẹ bạn chúng nó lại cho con cái họ dùng thoải mái, đâm ra mình bị mang tiếng mẹ ác.
      Cuộc chiến điện thoại và đồ điện tử này chị nghĩ mình sẽ thua, chỉ là cố trì hoãn cái sự thua của mình chừng nào lâu chừng ấy.

      Delete
  9. Bà ơi, trường học mấy đứa nhỏ bên đó cho thang điểm ABC hay điểm số kiểu VN vậy bà? Thời này tôi thấy làm cha mẹ đồng nghĩa với làm bác sĩ gia đình, chuyên gia tâm sinh lý, chuyên gia giáo dục ... cho con luôn. Bố mẹ mà không tạo nền tảng đạo đức gia đình, giáo dục công dân cho con cái từ bé là chúng rất khó vào đời một cách vững chãi được. Chỉ có cách gần gũi khuyên bảo con từ bé cho chúng tin tưởng mình để sau này khi đến tuổi ẩm ương chúng vẫn còn gần gũi bố mẹ và còn biết nể bố mẹ và tránh bạn xấu thôi. Bạn tôi cũng láu cá, mua điện thoại cho con thì không mua smartphone mà chỉ mua loại thường, cũng có thể tra cập internet vớ vẩn nhưng không smart cho lắm để chúng bớt có điều kiện lo ra =))).

    ReplyDelete
    Replies
    1. Trường học con tôi thì họ cho điểm số, nhưng không phải thang điểm 10 mà có thể thang điểm 20, 35, 40, tùy từng bài kiểm tra. Đến cuối kỳ thì họ tính phần trăm và sau đó xếp hạng ABC từng môn, ví dụ điểm trung bình môn toán là 9.8, xếp hạng A star, điểm trung bình môn văn 8.1, xếp hạng A minus.
      Giờ tôi rất thấm thía một điều rằng mình sẽ cực kỳ may mắn nếu con mình có đứa bạn tốt và bố mẹ chúng nó có cùng quan điểm giáo dục như mình. Tiếc rằng ở đây con mình toàn giao du với những đứa bạn cứ từ trường về là tót vào phòng riêng đầy đủ tiện nghi ở tịt trong đấy muốn làm gì thì làm, đến giờ cơm là có người hầu lên tận nơi gọi xuống ăn. Vì thế mình theo sát con mình, không cho chơi điện tử, không cho tán chuyện điện thoại, thì nó ghét mình, nhìn mình như phù thủy.

      Delete
  10. Thích cách sống và nghĩ của Cún! Em là cô gái quyến rũ nhất anh từng biết. Đọc blog của em cũng hơn 10 năm, từ cái thời Yahoo 360. Biết em từ lúc còn ở Ngoại thương. Sau này vài lần nhìn thấy em ở PC. Mong cả nhà về Ý bình an. Em sẽ rất bận nhưng đừng quên chia sẻ ở blog em nhé. Đọc các bài viết của em như đọc tản văn, nhẹ và yêu lắm!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Người là ai mà biết em từ hồi còn ở Ngoại Thương và nhìn thấy em cả ở PC? Hồi còn ở Ngoại Thương em có quen ai học khóa trên đâu???

      Delete
    2. Em lúc đấy biết ai. Chỉ bọn anh biết em. Anh học năm cuối thì em vào trường. Ấn tượng nhất là nụ cười và mái tóc em. Các cụ xưa bảo: “Răng đều hạt bắp là hàng phu nhân”. Đúng thật nhỉ. Mong phu nhân Đại sứ và gia đình thượng lộ bình an. Viết nữa em nhé!

      Delete
    3. Em chắc chắn anh đã nhầm em với người khác. Trong khóa em có rất nhiều bạn gái xinh đẹp nổi bật là tâm điểm của mọi sự chú ý của mọi người trong đó có cả các anh lớp trên. Nhưng em chắc chắn không nằm trong số đó. Em nói thật chứ không phải giả vờ khiêm tốn để anh khen thêm đâu :-)

      Delete
    4. Người đặc biệt với làn da như em nhầm làm sao được!

      Delete
  11. Lê thật là giỏi, giỏi toàn diện chứ không chỉ học vấn em hâm mộ Lê lắm. <3

    ReplyDelete
    Replies
    1. Lê được nhất ở điểm nó biết nghe lời khuyên của mẹ. Có lần nó học cái gì đó loáng một cái đã xong đã thấy chơi. Chị hỏi nó "Con đọc phần kiến thức đó trong sách giáo khoa mấy lần?". Nó bảo Lê đọc 1 lần. Chị bảo "con đọc lại lần nữa rồi quay lại đây nói với mẹ xem con có học thêm được gì từ đó không". Nó chạy đi đọc lại lần nữa và quay lại bảo Lê có học thêm được. Chị lại bảo "nó con lại đi đọc lại một lần nữa xem có học thêm được nữa từ cùng một trang sách không". Cứ như thế tổng cộng 3 lần, và nó công nhận là mỗi lần đọc lại nó lại học thêm được những điều mới từ cùng một trang sách. Từ đó, nó học gì cũng học theo kiểu đó. Điểm trung bình mỗi môn của nó từ 9.5 trở lên (trừ môn Họa). Chị cũng không cần điểm nào cũng phải cao, nhưng chị ưng sự nghiêm túc trong học hành và thích vận động thể thao của nó.

      Delete
  12. Theo dõi blog bác cún hơn 10 năm, thậm chí em có lần còn mơ gặp bác cún ngoài đời mới đểu. Không chỉ thích đọc blog của bác, em còn rất thích đọc bác trả lời các comment, thực sự rất là tâm đắc. Mong bác tiếp tục viết dài dài và bonus thêm ảnh nữa thì tuyệt ạ hihi. Thanks bác :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. 4 năm đọa đày ở châu Phi làm bác tàn phai héo úa. Ảnh ọt giề.

      Delete
  13. Hời ơi yêu anh bố lẫn anh con trai bé bỏng ngày nào nay đã lớn quá chừng

    ReplyDelete
    Replies
    1. Yêu cả anh bố nữa, tui cảm kích quá.

      Delete
    2. Haaaaaa yêu thật mà! Trừ những khi bị chị vợ biên bài bóc phốt của anh 😃

      Delete
  14. trời ơi, Ale đã 14 tuổi rồi, nhanh thật chị ạ, vèo phát ông Ale đã teen teen rồi, nhớ ngày xưa đọc tuyển tập Ale yêu ơi là yêu :* e ấn tượng vs ông Ale và ông Minh em họ ông Ale í =)))) vậy mà giờ hai ông lớn quá, sắp có người êu roài í nhỉ chị nhỉ :))))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Có người yêu roài nhưng có vẻ tềnh iêu bọ xít. Vì đùng cái trường đóng cửa vì dịch bệnh thế là cũng quên biến người yêu luôn :-))))). Có con trai làm mình hiểu ra một chân lý, là buồn vì đàn ông là một nỗi buồn ngớ ngẩn nhất trên đời.

      Delete
    2. Ôi con trai em cũng 14t bằng cậu cả nhà chị. Nghe con em đồn là cũng ngó nghiêng thích cô nào đấy.

      Delete
  15. Lâu lâu rảnh lại vào blog chị đọc. Suốt từ hồi yahoo360 tới giờ, ngót nghét 20 năm rồi í. Cứ đọc là lại cưởi tủm tỉm =))
    thank chị đã luôn chia sẻ

    ReplyDelete