Cách đây mấy tuần, con Na buổi sáng đi học đòi mẹ nó buộc
tóc hai bên, trông toòng teng như hai cái đuôi lợn. Mẹ nó càu nhàu “Phải buộc
gọn ra sau chứ buộc thế này đuôi tóc thòng xuống mặt, con làm bài thi làm
sao?”. Nó bảo “Càng tốt, bạn càng đỡ nhìn bài Na”, làm mẹ nó phải nghĩ một lúc
mới nói tiếp được “Hôm qua mẹ vừa hỏi con 10 trừ 7 còn mấy, mà mãi con mới trả
lời được, thế mà con lại sợ bạn chép bài của con là sao?”. Nó tỉnh queo “Bạn Na
còn dốt hơn Na”. Lớp 3 rồi mà 10 trừ 7 tính mãi mới ra, không biết dốt hơn thì
còn dốt đến mức độ nào???
Vụ đó, cộng với vụ thi xong quên điểm, làm mình quả cũng hơi
lo lắng. Thế nên hôm trường tổng kết năm học cho khối tiểu học là mình chân
thấp chân cao đến luôn chứ không dám cành cao lá dài không đến như mọi khi. Đến
lượt lớp nó, thầy giáo bắt đầu xướng tên học sinh đứng đầu lớp, mình vẫn đang
ngồi rung đùi vì nghĩ vị trí này chả bao giờ thuộc về con mình, thì trời đất
quỷ thần ơi ai ngờ chính là nó. Nghe tên nó được xướng lên mình suýt ngã khỏi
ghế, bất ngờ đến mức không rút kịp điện thoại để chụp ảnh nó tơn tơn lên bục
nhận thưởng. Không chỉ đứng đầu lớp, nó còn được xếp vào bảng vàng danh dự của
khối lớp 3. Bảng vàng chỉ dành cho một số ít các học sinh xuất sắc có trung
bình tất cả các điểm của toàn năm học từ 90% đến 100%, tức là điểm hầu như phải
toàn 9, 10. Công nhận con gái mẹ ngày nào cũng làm mẹ ngã ngồi mấy bận.
Thế là cả 3 em bé ngoan của mẹ đều nhất lớp và đều có tên
trên bảng vàng. Phần thưởng nhiều quá phải bê 2 chuyến mới hết. Sau buổi tổng
kết, các phụ huynh kéo đến hỏi mình cho lũ Lê La Na ăn gì mà chúng nó giỏi thế.
Nói cũng chả ai tin thằng Lê lớp 8 về nhà còn thấy học tí chứ hai con kia toàn
chơi với mèo, xếp lego, trượt patin hoặc vẽ bậy.
Năm nay bố mẹ Lê La Na chúng quyết cho lũ con vào trại hè. Từ
mấy tuần nay ông đã bắt đầu dọa “Ở trong trại hè, chúng mày sẽ không có TV,
không có Internet, không được chơi điện tử, thậm chí gọi điện cho bố mẹ cũng
không. Chúng mày sẽ phải tự nấu ăn, tự dọn dẹp, rửa bát, tự giặt và gấp quần
áo, cả ngày phải lao động, ngủ thì phải ngủ trên nền nhà, tắm truồng ngoài
trời. Còn tao sẽ lấy xe đẹp chở vợ tao đi chơi, thăm thú các cảnh đẹp, ở khách
sạn đẹp, đi ăn ở nhà hàng sao Michelin”.
Lũ con tưởng thật đứa nào đứa nấy ngồi mặt đực ra, nhìn
nhau, lo lắng, ghen tỵ. Nhìn mấy cái mặt bình thường tươi hớn không sợ đất chả
sợ giời giờ nghệt ra như ngỗng ỉa đến là buồn cười. Nhưng thôi cho chúng mày
vào kỷ luật tí chứ bám mẹ chằng chằng cái gì cũng mẹ mẹ thế này thành thuồng
luồng hết cả lũ rồi.
PS: Nghe chữ “tao lấy xe đẹp chở vợ tao đi chơi” của ông là
mình thấy tiền đồ chị Dậu roài. Năm ngoái, một buổi sáng mùa hè tươi đẹp,
ông rủ vợ “Chúng mình đi chụp ảnh”. Con vợ phù phiếm nghe nói chụp ảnh thì
sướng rơn, gật đầu cái rụp. Thế là buổi chiều, đợi nắng xế, hai vợ chồng bỏ lũ
F1 ở nhà và hớn hở dắt nhau đi. Trời xanh, đồng vàng, ánh nắng xiên ngang rất
đẹp, ông sau khi chụp cho con vợ vài bô ảnh lấy lệ thì quay sang mê mải chụp...
xe đẹp. Chụp xe xong ông hô vợ “Nào chúng ta đi về”. Con vợ chưng hửng trèo vào xe.
Ông nổ máy. Ai ngờ xe đẹp chỉ kêu phẹt phẹt vài cái rồi chết dí. Giữa đồng
không mông quạnh, trời thì đang tối dần, ông chửi thề. Giời ơi hôm trước trèo
vào xe, ngoảnh sang thấy cái phần ốp lưng ghế lái đã long ra như sắp rơi xuống
đất, và lúc đẩy cửa xe bước ra thấy cái tay nắm cửa cũng long ra như sắp rơi
xuống đất nốt, thì mình chỉ càu nhàu “Xe của anh làm bằng bìa carton à?” thay
vì cảnh giác với cái xe hàng mã. Đúng là dại bao lần mà không khôn ra được,
đáng đời.
Cuối cùng, trong bóng hoàng hôn nhập nhoạng, người đờn ông
hì hục tháo bình ắc quy vác lên vai đi lẫm chẫm xuyên cánh đồng để ra đường
cái, bỏ lại con xe cưng nằm tơ hơ giữa ruộng. Anh trai ông bị em gọi tới giải
cứu, lái xe đến nơi quát váng cả đường :-)))))
Ắc quy vác về sạc suốt đêm. Sáng tinh mơ hôm sau, con vợ mở
mắt oánh cho câu “Xe để giữa ruộng thế máy cày đi qua thì sao nhỉ?”. Người đờn
ông chuyên đời ngủ muộn nghe thế vùng dậy khỏi giường vác ắc quy đi cứu xe lập tức. Mặt
trời vẫn còn chưa lên :-))))))))))