Mình nhớ có hồi ở Dubai, cứ tối là mình mở phim The Gods must be
crazy lên xem. Xem đi xem lại ông chồng mình phát chán nên mình ngồi xem cười
hihi một mình. Trong phim có cảnh anh thổ dân cởi trần đóng khố đang vừa đạp xe
đạp chở con gà đằng sau vừa hát véo von thì bị chị váy hồng chạy ra xin đi nhờ.
Yên thì người ngồi, đằng sau thì gà ngồi, anh ấy chả biết cho chị ấy ngồi đâu
bèn đặt chị ấy lên đùi. Nhưng chân anh ấy đạp xe vòng lên vòng xuống thế nào
thì chị ấy cũng bị nhấp nhổm đúng như thế. Bất tiện quá nên phải đổi cách khác.
Giờ thì chị ấy ngồi trên yên, tay ôm con gà. Còn anh ấy thì ngồi ở phía sau chỗ
của con gà trước đó. Rủi cái chị ấy ngồi cao ôm gà che hết tầm nhìn, anh ấy
không nhìn thấy gì phi thẳng vào đàn voi. Bánh xe đạp cong veo. Anh ấy một tay
ôm gà một tay vác xe đạp bỏ đi, vẫn vừa đi vừa hát véo von. Lần nào xem đến
đoạn đấy mình cũng cười ngặt nghẽo.
Đấy là châu Phi trong phim
ảnh, còn châu Phi đời thực thì như sau:
-
Anh làm ơn cho tôi hỏi, kết quả
xét nghiệm của các anh mỗi lần ra một khác. Tuần trước các anh bảo con tôi bị
nhiễm Klebsiella Pneumoniae. Tôi làm lại xét nghiệm thì giờ các anh lại bảo nó
bị nhiễm vi khuẩn khác. Thế là sao? Đây, kết quả lần trước tôi mang theo đây.
-
(Nó giương mắt đọc đọc một hồi rồi trả lời, mặt tỉnh queo như một con bò)
À cái này là do mẫu nước tiểu bị nhiễm khuẩn từ phòng thí nghiệm thôi.
-
(Ôi tộ xư, nó bảo con mình nhiễm siêu vi khuẩn kháng gần như tất cả các
loại thuốc kháng sinh hiện có, mình lo thắt ruột suốt 1 tuần, thế mà giờ nó nói
nhầm nhẹ như cái lông vậy đó. Mình sốt tiết lắm rồi nhưng vẫn ôn tồn hỏi lại)
Đây, lần trước trang 1 trang 2 đánh nhau, trang 1 bảo không có vi khuẩn, trang
2 bảo có vi khuẩn, giờ anh bảo là kết quả nhầm. Thế còn kết quả hôm nay đây,
cũng trang 1 và trang 2 đánh nhau, vậy thì lấy gì đảm bảo các anh không nhầm
lần nữa?
-
Kết quả này chị phải mang cho
bác sĩ xem chứ chị đừng ngồi tự xem tự tưởng tượng.
-
Tất nhiên tôi sẽ đưa cho bác sĩ
của con tôi xem. Nhưng lần trước bác sĩ đã chỉ cho tôi sự bất hợp lý trong kết
quả của các anh và sự bất hợp lý này khiến ông ấy nghi là các anh đã làm nhiễm
khuẩn mẫu nước tiểu của con tôi. Cuối cùng thì đúng là các anh làm nhiễm khuẩn
nước tiểu của con tôi thật. Lần này lại có sự bất hợp lý tương tự nữa thì tôi mới
hỏi anh trực tiếp. Theo tôi các anh nên xem lại quy trình xử lý mẫu nước tiểu
trong phòng thí nghiệm của các anh, chứ không thể đưa kết quả sai rồi nói nhầm
cứ như không thế được.
Ở xứ phát triển thì họ sẽ phải lịch sự tiếp
nhận phàn nàn của mình và hứa kiểm tra lại quá trình xét nghiệm của họ hoặc ít
nhất cũng phải giải thích cho mình. Nhưng ở xứ này thì cái mặt nó nhìn mình tối
như đêm 30, và sẽ nói một câu ngang phè, hoặc sẽ chối bay chối biến, chối như
không có ngày mai luôn. Mình cũng không vừa nhưng gặp quả não trạng này là mình
thua òi.
Đi về, vừa tức vừa nản. Ngồi một lúc mới
nhớ ra,
Mình đâu có đến đây vì sự thông minh chuyên
cần của họ?
Mình đâu có đến đây vì sự phát triển cao
của đất nước họ?
Mình cũng đâu có đến đây vì nền văn minh
rực rỡ của họ?
Mình đến đây vì sự hồn nhiên của họ, như
cái cậu thổ dân trong phim đâm phải đàn voi bánh xe đạp cong số 8 mà vẫn vừa đi
vừa hát, mặc dù giờ mình đã nhận ra hồn nhiên là một chuyện, thật thà lại là
chuyện khác.
Mình đến đây vì những đồng cỏ và cánh rừng
nguyên sinh, mặc dù từ hồi con mình ốm chữa mãi không khỏi thì mình đâm sợ đủ
loại bệnh tật ẩn nấp trong những đồng cỏ và cánh rừng ấy.
Mình đến đây vì sự nghiệp của chồng, và
những dự định của hai đứa. Điều này may thay vẫn đúng.
Nuốt giận. Nhắn tin hỏi chồng “Ở đấy có gì
hay không anh?”. Ông đang ở một nơi khá xa, xem bóng đá cùng thủ lĩnh bộ lạc.
Rất nhiều cầu thủ bóng đá nổi tiếng xuất thân từ bộ lạc đó và thủ lĩnh bộ lạc
muốn các cầu thủ trẻ biểu diễn cho ông xem để ông còn tiến cử họ với các câu
lạc bộ của Ý. Ông trả lời tin nhắn của mình bằng cách gửi cho mình một cái ảnh chụp
ông trong một tư thế rất kỳ dị “Anh nghĩ em sẽ thích cái ảnh này”. Mình xem
xong trả lời “Lại một cái quần nữa sắp rách tôi lại phải khâu rồi”. Đứng yên
còn chả xong lại còn đá văng chân lên trời thế kia thì quần nào chịu được.
Mình ngồi gõ entry này có một lúc, thế mà
lúc chạy đi kiểm tra bọn trẻ con thì suýt té ngửa vì chúng nó đã kịp biến một
phòng ngủ thành chiến sự lô cốt ngổn ngang, hai bên nấp sau chiến hào bắn nhau
hò hét như xé vải. Rồi đứa nào sẽ dọn đấy nhẻ? Nhưng mà thôi, cứ chơi cứ bày cứ
phá cũng được, còn hơn là ốm.
Rồi còn phải chuẩn bị tẩy giun cho cả nhà
và hội người làm.
Rồi mang chị trông trẻ đi xét nghiệm một
loạt.
Rồi lễ quốc khánh cho tầm 600, 700
người sẽ tổ chức tại nhà. Và rất nhiều events phải tổ chức cũng ở nhà trong
tháng 6.
Rồi còn phải thay nhân sự trong nhà.
Đời rất dở nhưng vẫn phải niềm nở là đây.