Entry trước mình vừa bảo có người hợp mọi thứ, thế mà chỉ vì
đúng một điều mà mình bỏ. Vẫn đánh giá rất cao con người đứng đắn, cương trực,
có bề dày nội tâm và yêu thiên nhiên đó, nhưng chưa bao giờ hối hận. Chuyện là,
một hôm mình hỏi người đó một câu. Hỏi để xem có hợp không, có phải là người
đáng để đầu tư tình cảm nghiêm túc không. Mình hỏi thế này, mà lại hỏi với vẻ
mặt khinh khỉnh kiêu ngạo cứ như thể cả thế giới phải xuống dưới chân mình hết,
“Em tiêu nhiều tiền lắm đấy. Anh chịu nổi không?”.
Nghe mình hỏi thế, anh ấy đã nghiêng người ghé vào gần, với
một vẻ mặt cũng ngang cơ, và trả lời thế này “Miss, em tiêu tiền CỦA EM”. Anh
ấy không ngờ chỉ với một câu trả lời đó, tên anh ấy đã bị gạch xoẹt khỏi danh
sách một cách không thương tiếc. Anh ý không giàu. Còn mình lúc đó không thiếu
tiền, cũng không thiếu việc. Thậm chí nhiều nơi không đủ tiền trả lương cho
mình nếu muốn mời mình về làm. Nhưng expat như anh ấy đâu có ở VN mãi được; rồi
đến một ngày mình phải theo anh ấy đi đây đó hoặc về nước, chắc gì mình đã kiếm
được việc, mà thái độ với tiền của anh ấy lại rạch ròi tiền anh tiền em kiểu
thế, thì sống với nhau kiểu gì? Kèo nhèo về tiền nong thì lại là điều mình chúa
ghét. Đang trẻ trung, đẹp đẽ, tự do, kiếm ra tiền, một tá đàn ông theo đuổi,
điên gì chui vào rọ và trở thành người yếu cơ hơn.
Anh ý cứ cố gắng hỏi tại sao tại sao mãi, nhưng mình cứ lý
do nọ lý do kia nào là em chưa sẵn sàng, nào là em chưa muốn ràng buộc. Thôi,
cứ để người tưởng tình tan bởi đúng người nhưng sai thời điểm, chết ai đâu.
Cả đời ở tại một chỗ, mỗi người có công việc ổn định, sự
nghiệp ai người đó thăng tiến, thì còn bảo tiền anh tiền em rạch ròi kiểu tây
được. Chứ đây người ta sẽ phải bỏ hết để nay đây mai đó theo mình mà mình lại
chỉ muốn được không muốn mất, thì…có lẽ là mình bắt người kia phải mất nhiều
quá.
Mình biết nhiều cặp bỏ nhau chỉ vì chuyện tiền nong này. Có
chị lấy chồng người Đức, chồng làm to, thu nhập cao lắm. Chị vợ chẳng bao giờ
biết được chồng có bao nhiêu tiền vì tài khoản chồng chồng giữ kín như bưng,
muốn tiêu gì phải hỏi. Kèo nhèo mãi cuối cùng chồng mới mở cho một tài khoản,
mỗi tháng chồng chuyển tiền vào để vợ đi chợ. Đang tưởng cuối cùng cũng được độc
lập một cách tương đối, thì hóa ra chồng mở tài khoản lại đứng tên cả hai vợ
chồng để chồng còn kiểm soát xem vợ tiêu gì.
Có chị người VN bỏ việc theo chồng VN đi sứ. Khốn nỗi chồng
kiếm được bao nhiêu cũng giấu chả cho vợ biết. Tiền chợ thì đưa vợ nhỏ giọt.
Sau rất nhiều căng thẳng, cuối cùng chị vợ đành bỏ chồng, quay về VN làm việc
tiếp.
Chả nói ai đúng ai sai vì mình thực ra cũng không rõ nội
tình, nhưng trái dấu vụ gì còn hút nhau được chứ trái dấu vụ thái độ với tiền
bạc thế này thì khó lắm.
Mình được nghe rất nhiều những câu chuyện tương tự. Cơ mà
chuyện tình yêu thì mình nhớ chứ chuyện tiền nong thì mình nhớ không được.
Các chị em văn phòng hay thích bảo các em gái trẻ “Thôi lấy
tây đi cho sướng em ạ”, rồi truyền tai nhau những câu chuyện cổ tích một cô gái
Việt đen thui lùn xoẳn xấu xí lấy anh tây vừa cao to đẹp trai vừa si tình, ở
nhà được anh ấy nuôi, tiền nong chi tiêu thoải mái, có khi bao nuôi cả gia đình
vợ, thậm chí yêu thương con riêng của vợ như con đẻ luôn. Các chị văn phòng cứ
hay thích chuyện cổ tích chứ… Tây nào mà ngu thế hihi.
Có một kẻ mà ai cũng biết là ai đó, cũng bị hỏi một câu
tương tự, cũng với thái độ khinh khỉnh kiêu ngạo chảnh chọe tương tự “Em tiêu
nhiều tiền lắm đấy. Anh chịu nổi không?”, đã trả lời, mặt hiền khô “Khi mình
lấy nhau rồi thì tiền của anh cũng là tiền của em. Em tiêu gì thì tiêu, miễn
đừng vượt quá số tiền chúng mình có”. Chỉ cần một giao ước lời thế thôi, còn
lại tin nhau là chính. Mười mấy năm, may quá chưa ai phụ lòng tin của ai cả.
Mỗi tội ông lại vừa sáng tác ra một thứ mới. Ấy là cái màn. Màn cũ đang dùng chả sao, ông nằng nặc tháo ra treo màn mới của ông vào. Màn mới vừa dùng được 2 hôm thì mình đã bị muỗi đốt liền cho 5 nhát, đỏ lừ, mấy ngày rồi mà vẫn ngứa điên. Đúng là đời chả bao giờ hoàn hảo, được cái nọ mất cái kia. Thôi để hôm nào tui kể sự tích cái màn.