Bà nông dân hàng xóm ở dưới quê có món ớt đóng gói ngon toẹt
vời. Ớt thu hoạch rửa sạch rồi cho qua một cái máy mình chả hiểu là máy gì
nhưng chỉ biết ớt quả chui vào một đầu, thịt ớt nuột nà chui ra ở đầu bên
kia, đồng thời vỏ và hạt bị nhè ra ở bên hông. Phần thịt ớt được hong cho ráo
rồi nấu chín và đóng gói hút chân không. Lúc dùng thì ngào phần thịt ớt này với
ít dầu olive, rồi có thể phết trực tiếp lên bánh mỳ hoặc cho vào sốt pasta. Có
hai loại, ớt cay và ớt ngọt, cả hai loại đều rất ngon. Ngon đến mức mình mỗi
lần đến đều phải mua một gói mang về, và ăn gỉ ăn gì cũng cho vào mặc dù nhiều
khi vị trái ngoe ra. Hậu quả của việc ăn nhiều ớt là da mặt sần sùi như vỏ cam.
Hồi ở Dubai hay phải ăn đồ ăn Ả rập và Ấn độ cay nóng, da mặt
mình cũng hay bị thô sần lên. Cứu tinh là rau má tươi. Bẵng đi mấy năm châu Phi
không có rau má, về Rome tình cờ lại khám phá ra cửa hàng gần nhà có bán. Cứ
đợt nào ăn nhiều ớt khiến da dẻ kém mịn màng là lại đi mua rau má về ép nước
uống. Hôm trước uống một cốc nước ép rau má mật ong, sáng hôm sau thức dậy thấy
da mặt căng mịn.
Mọi người gặp thì hay hỏi bí quyết nọ kia. Thực ra bí quyết
chả có gì. Đấy, mặt mũi sần sùi thì bí quyết là rau má. Rồi răng muốn trắng thì
không trà, không cà phê, thỉnh thoảng đánh răng bằng muối, hàng ngày dùng kem
răng AZ 3D whitening. Răng tuy không trắng tinh được như khi tẩy răng nhưng
cũng trắng tàm tạm, đỡ được khoản phải ngồi ghế nha sĩ ngậm thuốc tẩy răng xong
răng ê cho cả tuần. Hồi mình ở NY muốn tẩy trắng răng thì còn phải ngồi há mồm
3 tiếng, một lần đảm bảo tởn luôn.
Lọ muối hạt trong nhà vệ sinh, ngoài việc dùng để đánh răng,
súc họng, ngâm bàn chải, thỉnh thoảng mình còn pha loãng để rửa mắt và rửa mặt.
Ngài có cậu bạn là bác sĩ da liễu rất đông khách hàng, một hôm bảo mình “nếu
muốn da mọng em đi tắm biển, nước muối làm da mặt mọng lên”. Biển có phải lúc
nào cũng đi được đâu, thế nên mình nghĩ ra trò pha nước muối thật nhạt rồi bôi
lên mặt. Không mọng được thì cũng có tác dụng khử khuẩn làm da làm mắt sạch sẽ,
mất gì đâu.
Trong phòng tắm còn một món không thể thiếu là chai dầu hạnh
nhân. Tẩy trang dùng dầu hạnh nhân, vừa sạch vừa dưỡng mi. Lúc đi tắm xách theo
chai dầu hạnh nhân, tắm xong da vẫn còn ẩm xoa ngay vài giọt lên người, đỡ
khoản kem dưỡng ẩm. Thỉnh thoảng thấy môi hơi se se lại lấy tí dầu hạnh nhân
quẹt lên, chả cần mua son dưỡng. Ở Ý sẵn dầu hạnh nhân thì mình dùng dầu hạnh
nhân, ở châu Phi sẵn dầu dừa thì mình dùng dầu dừa, không cầu kỳ. Dầu mua ở siêu
thị, vài euro dùng mấy tháng.
Buổi tối, rửa mặt xong, hôm thì bôi vài giọt dầu, hôm thì
xoa xoa mấy cái rồi chả bôi gì cho da nghỉ tí, hôm thì bôi ít kem dưỡng ẩm. Kem
dưỡng ẩm có gì dùng nấy cũng không cầu kỳ. Mà dùng rất ít. Bôi cho lắm rồi lại
mất công rửa mặt và giặt chăn gối.
Kem chống nắng mình cũng dùng ít. Biết ra nắng bị rát chỗ
nào thì mình bôi một lớp bảo vệ chỗ đó, chỗ nào không rát mình cũng không bôi.
Mình cắt giảm kem chống nắng từ hồi ở Dubai thời tiết quá nóng ẩm, bôi kem
chống nắng khắp chân tay mặt mũi cuối cùng cảm thấy da bị dính nhớp nháp, bí,
không thở được. Ở Ý, ra biển vào mùa hè thấy nhiều người bôi từng vốc kem chống
nắng lên người. Những ngày bãi biển đông người còn có thể thấy mép nước lợn cợn
kem chống nắng. Vừa ô nhiễm vừa lãng phí.
Mùa hè bêu nắng cả ngày, da hỏng dễ như chơi. Cứu tinh là chai
Nivea after sun bán rẻ hều ở siêu thị. Ngày đi nắng, tối về bôi, hôm sau da dẻ
lại mềm mượt.
Để thân hình thon thả thì chịu khó làm việc nhà, vừa khỏi
mất công tập thể dục, lại tránh được sự bất tiện khi có maid. Vừa làm việc nhà vừa
nghe nhạc học bài hát mới hoặc suy tưởng một vấn đề gì đó, thời gian cũng đâu
có bỏ phí.
Lúc nào làm việc nhà phải chạm tay vào hóa chất tẩy rửa
mạnh, hoặc cuốc đất nhổ cỏ nhiều làm da tay bị chai cứng, tối đi ngủ thoa một
lớp bơ shea. Sáng hôm sau tỉnh dậy da tay lại mềm mại. Mùa hè mình hay đi chân
đất, lý do là dép vứt đâu chả nhớ, các cậu thợ đến nhà nhiều khi nhìn thấy dép
mình vứt ở đâu là tự động xách hộ vì thấy mình suốt ngày đi tìm dép. Đi đất
nhiều nên gót chân bị ráp, thậm chí đi giày cao gót nhiều có khi gót chân cũng
bị ráp. Tối đi ngủ chỉ cần bôi một lớp bơ shea, vài hôm sau gót chân lại mềm
mại. Bơ shea mình mang ở châu Phi về, rẻ rề, dùng vài năm không hết một lọ nhỏ.
Gần đây vì tuổi tác nên lại có thêm màn nhuộm tóc. Thay vì
đặt hẹn rồi ra ngoài hàng ngồi hễu ra mấy tiếng thời gian đâu, thì mình bôi
henna và indigo trộn lẫn lên đầu, quấn chặt, rồi tranh thủ 5, 6 tiếng không đi
đâu được đấy nấu một loạt món cho vào tủ đá. Thế là lúc mình đi vắng, ngài
và lũ trẻ con chỉ việc lấy từng phần mang ra rã đông. Tóc nhuộm lại lên màu rất
tự nhiên không nói thì không ai biết là nhuộm, chưa kể còn mềm và xốp. Chi phí
lại rẻ.
Entry này viết cho một em nhắn tin cho mình “chị ơi muốn đẹp
thì cũng phải có tiền mới đẹp được”. Ai có tiền họ chi tiền nghìn cho kem
dưỡng, spa, thể dục thẩm mỹ, họ đẹp đã đành. Mình không có tiền mình dùng cách
khác cũng ổn, có vấn đề gì đâu. Ở đời căn bản là không cần phải đua chen.