Mình nhớ hồi lâu lâu đọc 1 quyển sách do 1 bà cũng là phu
nhân đại sứ viết, trong đó có đoạn bà ấy phát hiện người làm lấy cắp đồ ăn. Bà
ấy đã gọi cậu ta lại và hỏi “Tôi đối xử với cậu tốt như vậy, tại sao cậu lại
lấy cắp của tôi?”. Và cậu người làm đã trả lời rất thật thà “Tại vì bà có nhiều
quá, tôi nghĩ có lấy 1 ít bà cũng chẳng nhận ra”.
Rất nhiều lần mình cũng gần như buột mồm ra câu hỏi ấy, “Tôi
đối xử với các anh chị tốt như vậy. Đám cưới, đám ma, đầu năm học cần tiền sắm
sửa cho con cái, mua đất còn nợ tiền không có trả là mất đất, rồi vợ ốm con ốm
cháu ốm, không có cái gì là các anh chị không đến nhờ tôi. Vậy mà tại sao các anh
chị lại không chừa một cơ hội nào lấy cắp của tôi, và thậm chí còn lấy cắp cả
của con tôi?”.
Nhưng mà rồi mình chả hỏi. Ăn cắp thì là ăn cắp thôi. Mình
có quá nhiều, họ có quá ít. Không biết giữ thì mất, tốn công nói chuyện tình
cảm ân nghĩa làm gì cho sến. Chưa kể nhiều người ở đây bắt tận tay họ còn chối
nữa là không bắt tận tay.
Mình có bà bạn, chính là bà google “Bible, teamwork” rồi
ngày nào cũng dành cả tiếng đọc cho người làm nghe, một hôm phát hiện hơn chục
chai bia trong kho đã không cánh mà bay. Bà ý gọi mấy người làm tới, và chỉ nói
thế này “Tôi có hơn chục chai bia trong kho, giờ không thấy đâu. Các anh chị
muốn làm thế nào thì làm nhưng chiều nay, tôi muốn thấy toàn bộ số bia đó để lại
vào đúng vị trí”. Tối bà ấy về, thấy bia đã lại xếp hàng ngay ngắn trong kho,
lại còn dôi ra 2 chai :-))))))). Bà ấy
rất có kinh nghiệm nên mới xử lý kiểu thế. Chứ bà ấy mà đã nói “Các anh chị đã
uống bia của tôi” thì họ sẽ chối cho bằng chết thì thôi.
Một bà bạn khác của mình, cách đây vài năm sống ở một nước
châu Phi gần gần, ở đó cái gì cũng khan hiếm kể cả đường, một hôm cũng phát
hiện âu đường cứ sáng vừa đổ đầy, cả ngày dùng mỗi một thìa cà phê, mà tối về là
âu đường sạch bách. Vài lần như thế, bà ấy gọi cậu người làm tới. Hoàn toàn
không đả động gì đến chữ “ăn cắp”, bà ấy chỉ nói ngắn gọn “Âu đường này sáng
nay tôi vừa đổ đầy mà giờ đã hết sạch. Giờ tôi đi có việc. Tối nay tôi về âu
đường này phải đầy lại như cũ”. Tối về âu đường lại đầy như có phép lạ thật.
Chồng bà ấy thì ít kinh nghiệm trong việc xử lý ăn cắp hơn, gần đây một lần đổ
xăng xe xong để số tiền dư trong ô tô thế mà mấy hôm sau tiền biến mất tiêu. Hỏi
lái xe lái xe bảo không biết. Ông ý mới bảo “Xe này chỉ có mỗi tôi và cậu dùng.
Tiền mất, không là cậu thì là ai?”. Lái xe mặt tỉnh queo “Tôi không biết, không
phải tôi”, thách thức mọi logics trên đời :-))))
Cũng bà này có một bà bạn khác, mình không nhớ sống ở nước
nào, có cô giúp việc 30 năm trời, tin tưởng còn hơn người trong nhà. Thế mà một
lần, làm nhà mới xong rồi đi nghỉ hè, nghỉ hè xong về thấy nhà cửa sạch bách,
đến cả rèm cửa nó cũng tháo mang đi. Giúp việc nằm phục đúng 30 năm, đợi nhà
chủ vừa chuyển vào nhà mới mới cất vó một mẻ lớn :-))))))).
Một anh đại sứ đóng ở một nước khác, anh ở entry nào đó
trước mình đã kể, sang dự events ở Ghana, nói chuyện với mình cũng bảo “Anh
phát hiện xe anh để trong garage đêm nào cũng bị rút trộm xăng. Anh đang định
báo cảnh sát thì tình cờ nhìn vào camera thấy chính cảnh sát đang rút xăng từ
xe của anh ra. Thế là thôi anh đầu hàng, coi như đó là một chi phí bắt buộc khi
chọn đến sống ở châu Phi. Mà em ạ, dân ở đây còn hiền hòa dễ chịu, chứ dân ở
chỗ anh ở còn thô lỗ bạo lực cơ”.
Đời mình cũng chả khá hơn. Có ai đời sống trong nhà của
chính mình, ngoài cửa có gác cổng, mà trong nhà túi lúc nào cũng phải khóa. Hàng
ngày riêng chuyện phải nơm nớp nhớ khóa túi, rồi phải tìm chỗ giấu chìa khóa,
rồi đi tìm chìa khóa để mở túi lấy tiền thanh toán khoản nọ khoản kia, là đời
mình đã phức tạp lên bao nhiêu. Mà túi thì còn khóa được chứ kho đồ ăn và rượu
thì khóa làm sao. Đồ ăn và rượu thì lúc nào cũng phải tích trữ đầy kho. Lý do
là hàng hóa ở đây khan hiếm, không tích trữ thì nhiều khi có event một cái là
chạy khắp thành phố mà không thể gom đủ số đồ mình cần.
Mà thôi, châu Phi nó thế. Cẩn thận được thì cứ cẩn thận
thôi, còn lại cũng phải phiên phiến. Đời không thể lúc nào cũng phải so găng cho
ra nhẽ.
Còn tui thì chỉ muốn
về ngôi nhà miền quê xa tít của tui, mang quyển sách ra đọc dưới rặng tre, tre
xào xạc trên đầu thỉnh thoảng lại thả vài ba cái lá khô xuống trang sách cho mông
thợ, cho quên đi nỗi đời éo le. Nói tre cho sang chứ thực ra là trúc, các bạn
ạ. Vì thân nhỏ èo uột và màu vàng ệch ra chứ có được cao, thẳng, khỏe và xanh
đẹp như tre VN đâu. Chưa kể bụi tre trồng từ đầu tháng 7, tới giờ là 4 tháng mà
nhìn xơ xác như chim sẻ gặp trời mưa, còn thảm hơn hồi mới trồng. Lời nguyền bàn
tay cô Cám “trồng cây gì cũng chết” của tui e chừng vẫn đúng. Cây baobap khí
hậu khắc nghiệt như châu Phi còn sống được, vào tay tui cũng ngoẻo nốt từ lâu
roài.
Ảnh: tàu đi, ừ nhỉ,
tàu đi thật