Guggi là con mèo
của gia đình giúp việc nhà hàng xóm người Mỹ phía sau. Gia đình giúp việc người
Sri Lanka gồm vợ, chồng và đứa con gái nhỏ trạc tuổi Lila. Nhờ có Guggi làm cầu
nối, bọn trẻ con thành bạn. Suốt ngày nói chuyện với nhau vọng qua bức tường. Có
khi La Na sang bên ấy chơi, mẹ nấu cơm chiều xong ra bức tường gọi “La Na về ăn
cơm”, là chúng nó dạ ran và thấy chân lịch bịch chạy về. Thỉnh thoảng lại còn
gửi thư viết tay cho nhau, rất chi là thân thiết. Thư đọc đến là buồn cười, lần
gần đây nhất là thư của con bé hàng xóm gửi La Na dặn “các cậu đừng chạm vào
Guggi nhé vì nó vừa xơi một con chuột”!!!
Guggi là một con
mèo trẻ con, và là một con mèo thành phố. Trẻ con vì rất tò mò, ham vui và hiếu
động, cứ sang đến nơi là chạy lắng quắng không ngừng. Thành phố vì mèo gì mà
chả biết trèo, và cho miếng cá cũng đứng đực ra ngửi ngửi mãi không dám ăn. Guggi
đứng trên cái tường cũng chả cao lắm, mà mình bắc thang lên tận nơi nó cũng
không biết đường bám thang mà trèo xuống. Cuối cùng, nó chọn giải pháp dở nhất
là nhảy cái bụp xuống bụi cây gần đấy, ngã lộn nhào lấm lưng trắng bụng. Ngoài
cái tội thành phố tồ tồ ra thì Guggi rất khôn. Có khi sang nhà mình, thấy cửa
đóng, là đứng ở ngoài gọi meo meo đòi vào chơi. Mình mở cửa ra một cái là Guggi
ào vào như cơn lốc chắc sợ mình đổi ý.
Những buổi sáng
nắng đẹp, nếu rảnh rỗi, mình hay ra ngoài vườn ngồi khâu vá. Quần áo của lũ trẻ
con hôm qua thủng lỗ, hôm nay xể gấu, ngày mai tuột cạp, ngày kia rách nách,
ngày kìa mất khuy. Ngài cũng đóng góp tích cực vào sự nghiệp khâu vá của mình,
thủng, rách, mất khuy, xể gấu, tuột cạp, không thiếu món gì. Thậm chí khách đến
nhà cũng “Giang, tối qua anh ăn nhiều quá đứt cả khuy quần…”. Mình cứ gọi là
khâu vá mệt nghỉ.
Lại quay về Guggi,
mình thích Guggi thật nhưng những buổi sáng ngồi khâu vá ngoài vườn, mình chỉ
cầu Guggi đừng có mà sang. Nó nghịch như quỷ, nhìn thấy cuộn chỉ của mình chắc
chắn là lôi ra nghịch. Mà mình thì đại kỵ cảnh mình gò lưng ngồi khâu rờ rẫm mà
lại có con mèo cứ nghịch cuộn chỉ ngay cạnh. Lý do là vì hồi bé đọc truyện của
Nga hay có cảnh bà già búi tó giương mục kỉnh ngồi đan còn con mèo vần cuộn len
ngay dưới chân. May quá, từ đầu mùa đông, Guggi chưa bắt quả tang mình ngồi
khâu lần nào.
Những buổi chiều
nắng đẹp, mình rủ Lê La ra ngoài vườn, hôm đọc sách, hôm làm toán, hôm viết văn.
Mẹ ra đề, cả 3 mẹ con cùng viết rồi sửa cho nhau. Mẹ viết xong trước, tranh thủ
ra ngắt hoa héo trên các khóm dạ yến thảo, nghe tiếng con Na nhảy pứng pứng trên cái trampoline phía sau
nhà, giọng rành rọt lanh lảnh tán với con bé hàng xóm “Ciciniti, Guggi đâu? Cậu
bảo Guggi sang đây chơi. Cậu có muốn sang chơi luôn không? Không à, cậu phải
học vì có exam à? Exam là cái gì thế? À, vậy exam tức là cạnh tranh ý hả? Tớ
học xong rồi đấy. Tớ viết văn. Thôi, tạm biệt cậu nhé. À, ý tớ là không phải
tạm biệt, mình nói chuyện tiếp đi (pứng
pứng)…”. Mệt chị quá. Chị kéo rê giun dế lăng nhăng lòng thòng xích chó
đúng theo nghĩa đen hết cả trang giấy trắng của người ta mà chị gọi là viết
văn, và vào lớp 1 đến nơi rồi mà chỉ viết được đúng chữ Anna méo xẹo, mà ai
nhìn cũng đọc thành Ahha.
Tối, xem lại phim
“Đến thượng đế cũng phải cười”, ngồi cười hihi. Buồn cười nhất có thằng núp
trong bụi chuối, nã đạn lên trời. Súng kiểu đạn nã đằng trước còn vỏ đạn bắn ra
đằng sau, bắn như mưa vào mặt thằng ngồi cạnh, thế mà thằng bắn chả biết gì.
Thằng kia bị vỏ đạn bắn vào mặt một lúc thì nổi khùng “Cut it out” :-)))))
Đêm, mở truyện cổ
tích Andersen đọc một lúc rồi mới đi ngủ. Lâu lắm rồi chả đọc báo chí gì. Bận
quá, mệt quá, chả muốn biết thời thế ra sao. Thôi, cứ tận hưởng những ngày nắng
đẹp, trước khi những cơn bão cát ập tới.
Ảnh: Hăng say viết văn.