Chief là tộc trưởng,
người đứng đầu bộ lạc. Khi các bộ lạc đánh nhau, bên thua trận sẽ bị bắt làm tù
binh. Tộc trưởng của bên thắng trận sẽ mang bán tù binh cho người da trắng để
đổi lấy thuốc men và vũ khí.
Mình lại nói tiếp “Từ câu trả lời của giáo sư thì tôi lại
xin hỏi ông câu hỏi thứ hai: trong bức tranh toàn cảnh về tội ác của chế độ nô
lệ, ngoài việc lên án người da trắng, các ông có lên án tộc trưởng của vùng A
này không?”. Vị giáo sư khả kính bắt đầu trả lời hơi có vẻ loanh quanh “Có phải
mỗi vùng A đâu, các vùng lân cận đều thế cả. Tộc trưởng A mang tù binh đến giam
nhờ ở cả các vùng khác”.
À như vậy là chính mồm
ông nói đấy nhá, không chỉ một bộ lạc mà rất nhiều bộ lạc cùng liên đới, mạnh ai
nấy lo, ai cũng muốn kiếm chác từ tù binh chiến tranh. Thằng mạnh thì bắt người
rồi mang người bán làm nô lệ để thu về thuốc men súng đạn nên càng mạnh hơn.
Thằng yếu thì bị bán làm nô lệ. Thương lái da trắng mũi thính thì ngửi cái ra
ngay món hàng người siêu lợi nhuận. Là kinh doanh đôi bên cùng có lợi chứ bóc
lột gì ở đây. Thế mà nghe mỗi tụi da trắng bị kể tội tui lại cứ tưởng da trắng
đến đây vồ người bản xứ như vồ gà, trói gô quẳng lên thuyền đưa đi biệt tích,
trước con mắt bất lực của những người ở lại chớ.
Mình còn câu hỏi thứ ba “Tụi Ả rập từ xa xưa đã dùng người
da đen làm nô lệ và đến tận giờ cũng không đối xử với người da đen khá hơn. Tại
sao các ông không bao giờ lên án người Ả rập mà chỉ thấy kết tội và bắt người
da trắng phải bồi thường? Có phải vì người da trắng giàu có, văn minh và biết
hối lỗi quá, càng làm tới càng có lợi nên các ông càng làm tới?”. Nhưng mình đủ
khôn để không hỏi tiếp. Tạm hai câu thế thôi, dồn nữa mất vui.
Có lần, cũng tại một bàn ăn toàn dân ngoại giao, có hai bà
da đen, một bà là quan chức và bà kia là phu nhân của quan chức. Bà phu nhân
tung, bà quan chức hứng. Bà phu nhân hùng hổ tuyên bố Manhattan vô cùng phân
biệt chủng tộc. Lý do bà ấy đưa ra là ở trong tàu điện ngầm, bà ấy đứng lên
nhường chỗ cho một ông nhưng ông ấy từ chối. Bà ấy bảo vì bà ấy da đen nên ông
ấy khinh không thèm ngồi vào chỗ bà ấy vừa ngồi. Bà quan chức gật đầu lia lịa.
Hội da trắng ngồi im thít không đứa nào dám nói câu nào. Mình nghe ngứa tai quá
mới bảo “Ông ta không ngồi vì họ quan niệm chỉ có đàn ông nhường chỗ cho phụ nữ
chứ không có chuyện phụ nữ nhường chỗ cho đàn ông”. Đã là phụ nữ, lại còn già
móm cả ra thế kia, thế mà lại cứ khăng khăng nhường chỗ cho đàn ông, người ta
không nhận thì bảo người ta phân biệt chủng tộc. Phát ốm cả người với mớ suy
luận hũ nút của các bà. Chồng bà ta nghe mình nói xong thì bảo “Có thể chị nói
đúng”. Còn bà kia đuối lý nhưng vẫn lắc đầu quầy quậy “đấy là phân biệt chủng
tộc”.
Sau vụ đó thì bà đó thù mình. Gặp ở chỗ khác mặt bơ như củ
khoai lang. Càng tốt, miễn cho mình được khoản chào hỏi đãi bôi. Mỗi tội sau đó
chồng bà ấy được thăng từ một cái chức cũ vốn đã rất to trong nội bộ quốc gia
lên một chức mới còn to hơn, ở tầm châu lục. Gay go :-))))))).
Anyway who cares. Mình giờ chỉ thích ngồi xem hoa hồng nở
trong vườn. Tháng 5, Alberic Barbier nở như sao trên tường cũ. Pierre de
Ronsard nép ở một góc hàng rào cũng bắt đầu bung nở lộng lẫy. Cả Generous
Garderner, lần về vừa rồi mình loay hoay cả tiếng tuốt rệp cây, thế là chỉ mấy
tuần sau đã chi chít nụ. Năm ngoái còn đang hì hục cuốc đất trồng hồng, bụng
băn khoăn mấy đoạn củi khô này biết bao giờ mới thành được cây.