Hôm nọ grapeshotcain
comment hỏi tui một vấn đề. Tui đang vội nhìn thấy người comment là địa chỉ tin
cậy nên tui publish luôn rồi bỏ máy chạy luôn không kịp đọc. Thế là lúc về tui
quên khuấy mất. Sorry bạn grapeshotcain. Hôm nay tui post lại ở đây:
“Nàng ơi, cách đây hơn một tháng, người nhà
tui tag trên FB vụ việc ngư dân đánh cá ở Cà Mau, đi câu mực ở Vịnh
Thái Lan rồi bị bắt phải ở tù. Sau đó người nhà phải vay mượn gom
góp đóng tiền phạt và mua vé máy bay để thân nhân được trở về nhà,
tui ước tính trung bình là khoảng 1,000 usd hoặc hơn tùy theo mức độ
nặng nhẹ mỗi người. Nội dung bài viết đó có một chi tiết làm tui
không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ, theo nguyên văn bài viết: "Có ông
cụ ở tù lâu, bị đánh đến nỗi mất trí nhớ không biết quê mình ở đâu, gia đình
cũng không có ai liên lạc, kể như sẽ ở đó cho đến chết." Tui thấy tội
ông cụ quá, già rồi mà lâm vào hoàn cảnh thật là bi đát. Tui đã có
số điện thoại của ngài đại sứ và tham tán công sứ ở Thái Lan, nhưng
tui thấy mọi người trên FB ai cũng nói đại sứ quán nước mình chỉ lo
làm tiền nhưng không có lòng quan tâm đến sống chết của công dân Việt.
Sao tui cảm thấy ngao ngán và bất lực ghê nơi, có lòng giúp người
nhưng chưa chắc đã được thuận buồm xui gió. Tự nhiên tui nghĩ đến
nàng, phải chi gia đình nàng đang công cán ở Thái, biết đâu nàng sẵn
lòng xắn tay áo giúp một tay, bởi vì tui có lòng tin tuyệt đối ở
nàng mặc dù chúng ta chưa hề quen biết ngoài đời. Nàng có cao kiến
gì không, giúp tui với?”
Cám ơn người đã tin tưởng tui. Mặc dù tui cũng
phải nói thật là tay tui không dài như người tưởng. Nói thật là vụ này ngay cả
có là người Ý tui cũng không can thiệp được. Rừng nào hổ đó, dẫm lên chân nhau
là tối kỵ, tui nói sơ sơ vậy tui hy vọng người hiểu ý tui? Nhưng tui cứ đăng
lại cái comment của người lên đây. Biết đâu có bạn đọc nào đó có đủ quan hệ để
can thiệp giúp ông già tội nghiệp ấy.
Tuy nhiên, có một số vấn đề tui cảm thấy nên nói ở
đây:
Cách đây khoảng 3 năm, tại một event của một hãng
xe sang, tôi gặp một em người VN. Da trắng, cao ráo mảnh mai, xinh và trẻ, đồ
hiệu từ đầu đến chân rất nổi. Em bảo em đến Dubai học tiếng Anh. Chồng tôi hỏi
em sang học tiếng Anh lâu chưa, em bảo “sích
măn”. Em đến event cùng một người đàn ông em bảo mới gặp, không biết bao
tuổi, không biết làm nghề gì, thậm chí tên họ đầy đủ em cũng không biết. Thế mà
em bảo sang xứ sa mạc đạo Hồi này học tiếng Anh mà tôi cũng tin luôn.
Sau rồi, ở đây lâu, biết nhiều chuyện hơn, tôi mới
biết rằng con gái VN sang Dubai làm gái vô cùng nhiều. Gái hạng sang, hạng
xoàng, đủ hết. Thậm chí có người còn bảo tôi, rằng các công ty du lịch cứ thấy
em gái nào đặt vé sang du lịch Dubai là tự biết với nhau là em đi làm gái.
Sau rồi cũng tình cờ, một lần trên facebook, tôi
nhìn thấy một shop đồ fake tag một khách hàng thân thiết, mà lại chính là cô
gái xinh xinh mà tôi đã gặp ở event trên kia. Hóa ra, em fake từ đầu đến chân,
từ ngoài vào trong. Tôi đi khỏi VN đã lâu nên kể cũng hơi khờ, ai nói gì tin
nấy.
Tôi kể câu chuyện trên vì grapeshotcain nhắc tới
đại sứ quán VN. Tôi không phủ nhận việc một số nhân viên đại sứ quán VN có thái
độ hách dịch gắt gỏng bố đời với người dân. Điều đó rõ ràng là sai. Nhưng nói
đi cũng phải nói lại, công việc của họ nhiều khi rất stress, mà người dân hoặc
ấm ớ hoặc bê bối cũng thêm rất nhiều stress cho họ.
Người VN ở nước ngoài nhiều trường hợp bê bối vô
cùng. Mình chỉ là một cá nhân, nay nghe chuyện này mai nghe chuyện khác còn
ngạc nhiên bàn tán. Chứ còn đại sứ quán, lãnh sự quán, họ phải coi sóc cả một
cộng đồng, hàng ngày họ phải tiếp nhận không biết bao nhiêu trường hợp rắc rối
đủ kiểu, nên cái mà mình thấy khủng khiếp thì với họ đã thành chuyện thường
ngày ở huyện. Các bạn cứ tưởng tượng, cô nào đi làm gái, bị bắt, hoặc hết visa
thì bán béng hộ chiếu lấy tiền, rồi lên đại sứ quán xin giấy thông hành để hồi
hương, không suôn sẻ là lên mạng hành tỏi về quyền công dân này nọ, hoặc cậu
nào ăn cắp ăn trộm, hoặc buôn lậu, ma túy, buôn người, thì tất nhiên chả bao
giờ đại sứ quán họ niềm nở thân thiện được. Nhân viên đại sứ quán nào phải giơ
mặt ra với chính quyền bản địa để bão lãnh hoặc tiếp nhận công dân nước mình
thế này, cũng khổ nhục lắm chứ chả sung sướng gì đâu.
Tôi còn nghe cả một số cá nhân mượn danh nghĩa đại
sứ quán, nhận là người của đại sứ quán, để làm cò ăn chặn tiền của người lao
động. Người lao động thì thiếu hiểu biết, nghe hứa hẹn, nghe danh đại sứ quán,
là móc tiền trả. Đại sứ quán bị tiếng oan mà có được xơ múi nào đâu.
Tôi nói những điều tôi biết, không bênh ai cả. Tôi
cũng công nhận thái độ không chuyên nghiệp của nhiều nhân viên công quyền VN,
bao gồm cả các đại sứ quán. Không yêu thì không cần phải thân ái niềm nở, nhưng
nhất thiết vẫn phải lịch sự nhẹ nhàng. Chứ còn họ không có quyền khệnh khạng,
gắt gỏng nhặng xị, hoặc mắng mỏ, hoặc chỏng lỏn, với người dân, kể cả là một
người dân lơ ngơ, ngu dốt hoặc không có quan hệ.
À, tôi còn mới nghe một vụ, đại sứ quán yêu cầu
tất cả mọi người ăn mặc lịch sự khi đến dự tiệc tổ chức tại khách sạn 5 sao. Có
người nghe xong văng luôn “thế thì bố đ… đi, bố nằm nhà trùm chăn ngủ sướng
hơn”. Nói thế để các bạn biết, người dân không phải lúc nào cũng là nạn nhân
oan ức.
Tôi cứ nghĩ, giá mà trong vấn đề giáo dục cả từ
phía gia đình và nhà trường, chúng ta chú trọng vào việc dạy trẻ sống đẹp, hành
xử chuẩn mực, tuân thủ pháp luật, để lớn lên thành những công dân lương thiện,
bặt thiệp, tự giác tuân thủ pháp luật, cải bớt cái tính lôm nhôm ma giáo, thì
có lẽ tất cả đều bớt khổ.