Ngày hội thể thao ở trường Lê La. Từ sáng bọn học sinh, mỗi đội một màu khác nhau, đã tập trung thành từng hàng dài dưới sân. Bố mẹ ngồi kín một vạt khán đài, mặt mũi ham hố.
Lễ khai mạc, tiếng loa oang oang “bây giờ chúng ta hãy dành 30 giây tưởng niệm những nạn nhân thiệt mạng trong trận động đất vừa qua”. Trên khán đài và dưới sân im phăng phắc nghe thấy cả tiếng con ruồi bay qua. Một giây, hai giây, ba giây, giữa thinh không vắng lặng tự nhiên nghe óe lên một tiếng, rồi một giọng Việt Nam cất lên hoành tráng “Ang na muống mamma. Ang na muống mamma”. Bắt đầu nghe tiếng cười rúc rích. Mình ngượng đúng là chỉ muốn độn thổ. Không hiểu làm sao nhà này ai cũng thuộc diện đi nhẹ nói khẽ cười duyên mà cái con Anna này giọng cứ vang rền.
Các cuộc thi bắt đầu. Trời càng lúc càng nắng nóng. Mình sáng đi vội ko ăn sáng, cộng thêm cái nóng hầm hập chói mắt, chỉ muốn xỉu. Mình chưa kịp xỉu thì một vị phụ huynh đã lăn ra xỉu trước, xe cấp cứu chạy đến, nhân viên y tế khiêng cáng chạy lúp xúp. Lý do là vị phụ huynh nhịn ăn vì sợ béo, nắng, nóng, chịu không nổi lăn quay ra đất. Các phụ huynh nữ ở trường Lê La cực kỳ đỏm dáng, luôn ngất nghểu trên giày cao gót từ 10 phân trở lên, bơm vá khắp nơi, phục trang sành điệu, luôn ám ảnh nỗi lo thừa cân.
Con thể dục cứ thể dục, bố mẹ tiếp đồ ăn đồ uống cứ tiếp đồ ăn đồ uống. Con đang chuẩn bị co giò chạy vì đã đến lượt thì bị mẹ lôi tuột ra nhét bánh vào tay bắt ăn. Các bà mẹ Ý cũng rất lo lắng chuyện ăn uống của con. Mà mình thấy mang tiếng là ngày hội thể thao chứ thực ra hội chú Bình Nguyên bé tí, ông con mình lại còn bé nhất trong số những thằng bé tí, toàn chơi những trò vớ vẩn kiểu chạy vòng vòng quanh một cái đôn, chui qua một đường ống, nhảy qua một cái vòng, tóm lại không khác xiếc khỉ là bao nhiêu.
Gần trưa mình chở bà Nuôi và Anna về nhà. Ăn trưa vội vàng rồi đi đón ông con. Chở ông con về nhà rồi đi đón bà con. Chở bà con về nhà đã hơn 4h. Đưa đón chầu chực cả ngày, chiều về mình ê ẩm hết cả người. Đúng là full time driver chứ chả chơi. Chả thể dục thì đừng. Đón con về thì đến lượt có người đến xem nhà. Rồi ông thợ sửa đường ống đến sửa đường ống trong bếp. Rồi nấu nướng. Hết một ngày của nội trợ kiểu mẫu.
Lúc mẹ đến đón ông con ở sân thể thao về, ông khóc lóc phản đối vì muốn đợi nhận huy chương. Mẹ bảo “huy chương của lớp Lê ngày mai mới trao con ạ”. “Ngày mai là mấy giờ hả mamma?”, “9h sáng mai đấy”. “Sớm thế Lê làm sao đến kịp?”, “À, nếu Lê cố gắng đừng đi ị đúng lúc chuẩn bị đi học thì sẽ kịp đấy Lê ạ”. Sáng nào, cứ đến lúc mở cửa chuẩn bị đi học mà ông con tru tréo “Lê phải đi poo poo” đoạn vớ quyển sách chạy biến vào nhà vệ sinh, là mình chán đời. Cứ dăm ngày mình lại chán đời một lần, ko vì Lê thì vì La. Cái tật đọc sách trong nhà vệ sinh của một số người không ngờ lại mang tính di truyền