Hôm nay quăng cuộc đời ngổn ngang phức tạp sang một bên, bỏ đi viết blog. Trong đời mình, tôi từng có những lúc phải ra những quyết định rất khó khăn.
Lớp 12, bài kiểm tra môn Lý, cô giáo cho tôi điểm 8 rưỡi.
Nhưng cô chấm nhầm, thực ra tôi chỉ được 6. Tôi dốt Lý, chả học bao giờ. Điểm 8
rưỡi kia với tôi rất quan trọng, vì nó sẽ khiến kết quả cuối kỳ của tôi đạt
loại giỏi. Tôi đã suy nghĩ ác liệt trước khi mang bài lên thưa cô giáo và nhận lại
điểm 6.
Thời sinh viên, nhờ đứa bạn giới thiệu tôi lóc cóc mò đến
Viện Bắc Mỹ xin tài liệu về dịch. Vừa được luyện dịch lại được nhuận bút 80k
một bài, bằng cả một buổi gia sư của tôi. Mà tiền gia sư của tôi như vậy đã là
rất cao chứ bọn bạn tôi chỉ được 25k thậm chí 20k một buổi. Quan trọng nhất,
bài dịch sẽ được đăng trên tạp chí chuyên ngành. Thế là tôi cùng một con bạn
nữa đạp xe nhễ nhại giữa trời nắng đến xin bài. Thầy giáo tuổi trung niên, kính
trắng lấp lóa, trưởng một khoa nào đó của trường đại học Tổng hợp. Bài bạn tôi
dịch dược duyệt ngay. Hai con cười hí hí. Nó lôi tôi đi khao một chầu chè hoành
tráng.
Nhưng bài của tôi thì không được suôn sẻ như thế. Thầy chỉnh
lên chỉnh xuống, gọi điện bắt tôi đến nhiều lần, mỗi lần chỉ sửa một tí. Tính tự
ái của tuổi trẻ khiến tôi cứ tiếp tục nhẫn nại sửa bài và nhẫn nại mang đến
nộp. Sinh viên ngay năm nhất đã có bài dịch điểm cao nhất khóa, cô giáo
vào lớp còn gọi tên đứng lên cho cô xem mặt, thế mà một bài dịch như này lại không vượt qua được???
Cứ thế đâu 4 lần, không sửa được gì nữa thì thầy lại bảo “Bài
cũ rồi em ạ, không đăng báo được. Em đến thầy đưa bài mới”. Tôi buông điện
thoại, chợt hiểu ra một điều rằng nếu tôi cứ tiếp tục ngồi xích ra không cho
thầy lại gần, và vùng ra mỗi khi thầy định quàng tay qua eo tôi hoặc hít tóc
tôi, thì số phận các bài dịch của tôi sẽ không thể khá hơn. Tôi cố nuốt cục tức
xuống cổ. Tôi cần tiền, nhưng hơn tất cả, tôi đã khát khao có bài đăng báo biết bao. Lúc đó tôi đã là sinh viên
năm gần cuối, điều đó sẽ khiến hồ sơ xin việc của tôi oách lên bao nhiêu. Quyết
định từ bỏ đó khó khăn biết bao nhiêu. Nhưng tôi không đến nữa.
Ra trường, nơi tôi vác hồ sơ đến đầu tiên là một ngân hàng
Hàn Quốc. Với một đứa non nớt ngáo ngơ như tôi, tòa nhà Daeha thật là xịn sò,
văn phòng cũng sáng choang xịn sò quá đi. Vòng phỏng vấn cuối cùng là với tổng
giám đốc người Hàn quốc. Từ đầu đến cuối ông ta rất lịch sự, nhưng đến lúc tôi
chào để ra về, ông ta tiến đến và bất thình lình ôm chầm lấy tôi định hôn. Bị
tôi đẩy ra, ông ta loạng choạng. Lúc lấy lại được thăng bằng, ông ta giơ một
ngón tay vào mặt tôi cảnh cáo “cô muốn làm việc ở đây thì cô phải ngoan”. Hôm
sau, tổng quản lý cũng người Hàn quốc, người đã phỏng vấn tôi ở những vòng đầu,
gọi điện. Ông ta cứ gắng sức thuyết phục tôi “Tổng giám đốc rất thích chị, ông
ấy nhất định sẽ đào tạo chị thành nhân viên giỏi nhất. Chị sẽ được học việc tại
tất cả các vị trí trong ngân hàng và sẽ được gửi sang đào tạo ở Hàn quốc”...
Tôi lại vác hồ sơ sang xin việc chỗ khác. Vượt bao nhiêu ứng
cử viên mới được chọn. Chỉ cần nghe lời, tôi sẽ được bám càng sếp đi ăn uống du
lịch dưới danh nghĩa công tác, được lương cao, được chiều chuộng. Đây tôi lại
kiên quyết không chịu và kết quả là bị hành cho lên bờ xuống ruộng, thậm chí bị
sỉ nhục trước mặt những nhân viên khác. Trong cuộc họp Executive, sếp bắt mọi
người phải ngồi im nghe sếp nói không ai được ghi chép. Sếp nói như bắn súng
liên thanh, tôi phải ghi biên bản cuộc họp mà lại không được ghi chép, rồi về
sau tôi quên việc gì sếp lại lấy cớ đì đọt mắng mỏ tôi. Thế là tôi vừa dỏng tai
nghe vừa toay toáy ghi. Sếp, chắc vốn đã điên mề sẵn vụ tôi không nghe lời, ngang ngược giật quyển sổ trên tay tôi và ném cái
xoẹt xuống đất, trước con mắt sững sờ của tất cả mọi người!
Nhưng bản tính tôi bướng. Bị đì vì dốt mới sợ chứ vì không
chịu thỏa hiệp với sếp thì tôi không sợ. Càng hành hạ tôi càng lì lợm chịu đòn.
Cho đến khi đến kỳ xét tăng lương, sếp tăng lương gấp đôi cho 3 Executives khác,
và tăng cho tôi, cũng là một Executive, một mức lương sỉ nhục, như một đòn rất
nặng ký trả thù cái tội bất tuân màn gạ gẫm của sếp. Rất nặng ký vì sếp biết tôi đang còng lưng trả món nợ xây nhà. Phần còn lại của câu
chuyện này các bạn tìm đọc lại loạt entry Sếp/ Revenge is a dish best served
cold.
Nhiều khi thấy số mình vất vả, đường quang không đi cứ phải
chọn đường gồ ghề khúc khuỷu mà lao đầu vào. Người đời sẽ bảo mình ngu. Nhưng
thôi thì, ngu như vậy chỉ mất trong ngắn hạn, còn trong dài hạn thấy mình cũng
chả mất gì…
Đời vợ đã từng có biết
bao nhiêu lựa chọn khó khăn lớn lao liên quan đến danh dự như thế, còn chồng hai
chục năm nay chỉ kể đi kể lại lần lựa chọn khó khăn duy nhất trong đời, đó
là khi được mẹ dẫn vào tiệm bánh ngọt nổi tiếng bánh nào cũng ngon mà chỉ cho thằng con chọn một. Thằng con cuống cả lên mà mãi chẳng quyết được.
Cuối cùng bà mẹ, vốn là một bậc phụ huynh nghiêm khắc, dẫn nó tay không
đi ra. Ông con quý tử sau vụ hỏng ăn đó có lẽ bị sang chấn tâm lý, cả đời cứ kể
đi kể lại lựa chọn khó khăn duy nhất trong đời anh là như thế ấy.
Đàn ông sâu sắc như
cơi…à mà thôi.