Năm đầu tiên ở
Dubai, lu bu sắp đặt ổn định mọi thứ, lại hỏi mãi chồng là tên hãng bảo hiểm y
tế của mình là gì, chính sách bảo hiểm thế nào, để mình đòi tiền chúng nó, mà
chồng mãi chẳng có thời gian trả lời, nên đống hóa đơn tiền bác sĩ của gia đình
cả năm đành bỏ.
Năm thứ hai, mình
nhắc quá, dai như đỉa đói, ông bực mình bảo “đưa hết hóa đơn đây anh bảo cô thư
ký làm”. Mình nhẹ dạ sướng rơn thu thập hóa đơn của năm thứ hai đưa ông. Ai
ngờ thứ gì vào tay thầy trò ông cũng như bị rơi vào hố đen vũ trụ, mất hút
luôn. Lại nhắc mãi, nhắc sùi bọt mép, vài tháng sau một hôm ông về nhà mặt ngắn
tũn “thời hạn đòi tiền bảo hiểm là 3 tháng, anh lại cứ tưởng 6 tháng, thế nên
chỗ hóa đơn em đưa anh hết hạn rồi”. Thế là chi phí y tế của năm thứ hai cũng
phải tự bỏ tiền túi ra.
Đến năm thứ ba, rút
kinh nghiệm, mình gần như túm cổ ông bắt ông mang tên và chính sách bảo hiểm và
form bảo hiểm về nhà cho mình, chả trông chờ gì vào thầy trò nhà kia nữa. Nhưng
mà thế vẫn chưa xong nợ đời. Thằng con phải cắt bao quy đầu. Mình đòi đi cùng
trong ngày phẫu thuật thì ông gạt phắt, bảo “đây là việc của đàn ông”. Phẫu
thuật xong mang nhõn cái hóa đơn về, vợ hỏi “medical report đâu?”, “ô, quên rồi”.
Thế là bắt đầu hành trình đi đòi medical report. Mình phải nhắc ông, ông phải
nhắc bác sĩ, ông bận, bác sĩ cũng bận, mình bã bọt mép cả tháng trời ông mới
mang được cái medical report về, thì lại làm mất hóa đơn. Hóa đơn mình muốn giữ
mà ông cứ nằng nặc đòi giữ không hiểu để làm cái chết vạ gì. Mình lại phải gọi
bao nhiêu cuộc điện thoại và emails để xin lại hóa đơn. Chắc cái phòng mạch đó
chúng nó cũng sợ vãi linh hồn khách hàng hủi.
Mà có phải có mỗi
cuộc tiểu phẫu của thằng con đâu, còn bao nhiêu cuộc hẹn bác sĩ, xét nghiệm,
chụp chiếu các kiểu, của cả nhà trong năm, mà năm thứ ba này lại đặc biệt nhiều.
Mình cặm cụi điền form, gửi đi, và ngồi mong mỏi rất nhiều tiền rót về tài
khoản. Cứ vài tuần lại phải nhắc anh ơi bảo hiểm đã trả lời chưa, đã trả tiền
chưa anh phải nói với em để em không phải hỏi nữa. Và tối qua, ông về nhà, mặt
ngắn tũn “hợp đồng bảo hiểm của gia đình mình đã hết hạn từ lâu mà anh quên gia
hạn, nên toàn bộ chi phí y tế năm thứ ba cũng sẽ không được bồi thường”!!!. Mình
biết thừa ông vừa thú nhận vừa thủ thế, để vợ mà cằn nhằn một cái là ông sẽ lên
gân tru tréo “em không thông cảm cho anh gì hết, anh bận, anh bận, anh làm cả
nghìn việc quên một hai việc là thường”. Nghìn việc ông làm toàn việc ruồi bu, còn một hai việc ông quên thì toàn
gây thiệt hại rất nặng nề.
Mình cũng biết thừa
mình tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, vì lương tâm không cho phép lãng phí, chứ mình
xây bao nhiêu cũng chẳng bằng ông phá. Dù sao thì một người phá vẫn còn hơn cả
hai người đều phá.
Từ hồi lấy ông,
mình phải học đề phòng mọi thứ, vì điều gì cũng có thể xảy ra được, kiểu như
nhìn cái gương rành rành mà chân cứ bước vào vì tưởng cửa, hoặc để ba lô trên
nóc ô tô rồi lái đi như đúng rồi, hoặc hai chân đi hai giày khác nhau vv và vv.
Thế mà cái sự học quả là vô biên, vì cứ thỉnh thoảng lại ngã ngửa học thêm được
một điều mới cần phải đề phòng. Rồi chẳng chóng thì chầy nếu các bạn thấy cún
béo đội mũ cối ra đường, với lý do đề phòng thiên thạch rơi trúng đầu, thì các
bạn cũng đừng có ngạc nhiên.
Không biết kiếp
trước mình làm gì có tội lớn với ông, mà kiếp này mình trả mãi không xong híc híc.
PS1: Vợ vừa trang điểm vừa bảo “từ hồi lấy anh em mới
hiểu một điều, đó là “Yêu vô điều kiện, kiểu gì cũng vẫn yêu”. Chồng vừa oánh
răng vừa lúng búng “đấy, phải thế”, rồi dãi rớt lại chảy hết xuống quần áo với
nền nhà thân già là tôi lại phải đi lau đi gột.
PS2: Càng có nhiều người mua
bảo hiểm thì công ty bảo hiểm càng tăng doanh thu. Nhiều khi phải thuyết phục khách
hàng rã bọt mép, ký được một hợp đồng mới thì mừng hết lớn. Thế nên khi hợp
đồng bảo hiểm gần đáo hạn thì công ty bảo hiểm nào trên thế giới này cũng sẽ sốt
sắng nhắc khách hàng gia hạn, trừ công ty bảo hiểm Ý. Hợp đồng của mình hết
hạn, mình không biết đã đành, mà nó cũng chả biết gì luôn. Sáng đếch vội, tối
đíu cần, trưa thì trời sắp sập cũng phải đi làm chầu nap, tiền chả đủ ăn chơi
thì không lấy vợ đẻ con nữa cho đỡ tốn, người dát toàn đồ hiệu nhưng tiền nhà
thì quỵt. Một dân tộc kiểu thế thì chỉ có đi xuống lỗ, nhóe.