Avatar của thằng bé là tấm ảnh nó khoảng 5, 6
tuổi, mắt sáng ngời, ngồi dựa vào ngực mẹ. Cả hai mẹ con đều cười rất tươi.
“Hè vừa rồi em
sang châu Âu đi chơi mấy tháng. Vui lắm chị ơi. Em ở nhà đứa bạn. Cùng giới nên
họ rất nhiệt tình giúp đỡ mình, đưa mình đi chơi khắp nơi. Mà ở đấy đồng tính
thoải mái bình thường lắm chị ạ. Không như ở đây người ta vẫn kỳ thị lắm. Kể cả
ở VN em cũng vẫn giấu bố mẹ em. Em biết là bố mẹ em sẽ không thích. Sau kỳ nghỉ
tự do vui vẻ ở châu Âu, tự dưng em muốn sống khác đi, em muốn vui. Bình thường
cứ gặp chuyện gì không vui là tâm trạng em xuống cả tuần liền ý chị. Em còn 2
năm học nữa, em bảo lưu rồi. Nhưng chắc là em bỏ luôn....”.
“Mà chị ơi, sau
một thời gian dài bố em không sử dụng bạo lực với mẹ em, em cứ tưởng ông ý đã
đổi tính. Ai ngờ năm ngoái lại đánh mẹ em tiếp chị ạ. Chỉ vì mẹ em nhìn ai đó,
lý do vớ vẩn thế thôi chị ạ. Bề ngoài ông ý là một người đàn ông điềm đạm mẫu
mực lắm, không ai ngờ lại vũ phu vậy đâu. Em bảo ông ý già như vậy rồi còn cái
vị gì nữa đâu mà bày đặt ghen tuông. Cả bố mẹ em đều 55 tuổi rồi chị ạ. Em cũng
nói một câu mà có vẻ làm ông ý ngạc nhiên sửng sốt “sau này, tôi đón mẹ về ở
với tôi, còn ông ở với ai thì ở”. Mà cả ba anh em em đều không nói chuyện với
bố”...
Thằng bé nói với
tôi, mặt buồn thiu. Gương mặt quá buồn cho một chàng trai ngoài 20 tuổi. Nó bị
trầm cảm, có vẻ hay phải dùng thuốc. Mùa đông ở nước Nga dài dặc lạnh
lẽo u ám càng làm tình trạng tồi tệ hơn. Sau đợt hè đi chơi cứ tưởng tâm trạng
nó tốt lên mà lúc gặp thấy nó có vẻ không khỏe. Ngồi nói chuyện ngón tay cứ liên tục quấn quấn tóc trên đỉnh đầu rồi dứt dứt hoặc miết miết xuống cạnh bàn. Nhiều khi lại có
những cử chỉ lạ, kiểu như vô thức gật gù hoặc lắc lư.
Em ạ, về mặt thể
chất có tạng người cứ tự nhiên béo có tạng người tự nhiên gầy, thì về mặt tinh
thần cũng có người cứ tự nhiên hơi tí là vui và có người tự nhiên hơi tí là
buồn. Nhiều khi mình cũng phải chấp nhận chung sống với nỗi buồn của mình, nếu
nó còn ở trong tầm kiểm soát.
Em về VN thì nên
có buổi nói chuyện thẳng thắn với bố em. Chị không bảo nói chuyện để hóa giải
hiểu lầm và trở nên yêu thương nhau, vì tình cảm, ngay cả tình cảm bố con, cũng
phải vun đắp qua năm tháng, chứ lạnh lẽo sứt mẻ bao lâu rồi giờ bảo yêu làm sao
yêu được. Nhưng em nên nói cho ông ý biết cách ông ý đối xử với mẹ em đã ảnh
hưởng đến tâm lý của em như nào. Em cứ nói hết những gì em cần phải nói, ông ấy
tự ngẫm được đến đâu là việc của ông ấy.
Không ai chọn
được cha mẹ mình, và cũng không ai tự quyết được hoàn cảnh lớn lên. Xung quanh
mình, những người bị chấn thương tâm lý nhiều lắm, em ạ. Nhưng mà theo chị, nếu
ngoài 30 tuổi mà mình vẫn tiếp tục là nạn nhân của những chấn thương đó, vẫn
tiếp tục oán giận một ai đó, tức là vẫn tiếp tục tự đầu độc cuộc sống của mình,
thì đó là lỗi của mình, em ạ.
Em còn trẻ, em có
tài. Em cứ khám phá hết những cơ hội mà cuộc sống tạo cho em. Nhớ giữ gìn sức
khỏe và thỉnh thoảng nhắn tin cho chị cập nhật tình hình của em...
Tiễn thằng bé vào
tàu điện ngầm, mình đi bộ về. Quanh khu vực quảng trường Đỏ, từ dạo mùa hè người
ta đã dựng lên các đảo hoa. Các loại hồng, thược dược, hoắc hương và cúc. Dân
tình đi lại rộn ràng. Đoạn phố Okhotnyy ryad bình thường xe cộ chật như nêm mà
hôm nay hai xe tải chặn hai đầu, không biết lại chuẩn bị tổ chức sự kiện gì.
Tranh thủ dịp đường vắng tanh hiếm thấy bèn bỏ vỉa hè chạy xuống đi bộ ngênh
ngang giữa lòng đường. Đường rộng, người thưa và trời thu nắng vàng đến độ lòng
người nhất định phải hân hoan.
Nếu ngoài 30 tuổi mà không biết ơn những nỗi khốn khổ đã khiến mình trưởng thành, thì có nghĩa tất cả những chịu đựng ấy đã phí hoài vô ích...
Ảnh: hồng Eden, cắm một đoạn cành xuống đất, 2 năm sau lên thành một bụi. Tháng 5 hoa nở toe toét. Năm nay được mỗi mùa hoa hồng. Còn từ tháng 6 tháng 7 nóng quá các loại hoa khác mất mùa hết. Hoặc có thể tại mình không ở đấy, 3 ông làm vườn đực rựa chả biết chăm nên hoa ra ít.