Entry trước vừa hùng hổ tuyên bố xong nghĩa vụ, từ giờ tới
cuối năm bà chỉ có vác mồm đi ăn chực chứ không tổ chức event nào ở nhà, ai dè
lũ con được nghỉ giữa kỳ ở nhà bắt mẹ phải tổ chức playdate, nhất là con Na vì
sinh nhật nó bố nó hứa hứa hẹn hẹn sẽ đích thân tổ chức sinh nhật hoành tráng
mà cuối cùng quỵt luôn, lại đến mình è cổ chịu trận. Chục đứa trẻ con chơi đùa
chạy nhảy phục vụ ăn uống cả ngày mệt đứt hơi. Xong việc, cô con gái lớn lại mò
đến bên mẹ thủ thỉ mamma, hai hôm nữa là sinh nhật Fufu. Nào thì thân già lại lết
đi mua quà sinh nhật cho con mèo Fufu. Chưa hết nợ, chỉ đúng hôm sau, lúc cả
nhà đang ngồi ăn trưa ở một chòi lá bên sông, nó nhìn thấy một con mèo con. Nó
lại sồng sộc chạy ra chỗ mẹ già của nó và thỏ thẻ “Mamma cho con mèo con kia ăn
vì La thấy nó đói”. Mẹ nó điên lên bảo tao không chịu trách nhiệm phải cho tất
cả những con mèo chúng mài gặp ngoài đường ăn, hiểu chưa. Thế là bị nó bảo mẹ
gì mà xấu và chạy ra ôm cổ thằng bố nó. Mà thằng bố nó thì chuyên đời chỉ được
cái mồm ngon ngọt hứa hươu hứa vượn chứ có thực hiện được cái gì bao giờ đâu.
Thế vẫn chưa hết. Sáng thứ hai, con náo loạn đi học hết, mình
ra vườn thấy trời mát mẻ dễ chịu. Quý hóa quá. Những ngày mát mẻ giờ rất hiếm,
vì trời bắt đầu chuyển sang hè. Các bạn ở Âu Mỹ bắt đầu khoe mùa đông khoe
tuyết thì tui đây ở châu Phi bắt đầu nóng chảy mỡ ra.
Bèn vui vẻ chạy lên nhà. Vừa thấy mặt mình ông chồng quý hóa
đã tru tréo “Em yêu ơi, vợ chồng mình update lịch”. Nghe câu “update lịch” là
biết lại bị ông giao việc roài. Hóa ra trong tháng 11 sẽ có hai chuyến viếng
thăm quan trọng của các quan chức cấp cao trong chính phủ. Chưa chi đã thấy 3
events phải tổ chức ở nhà chứ nào được yên thân như mình tưởng bở. Từ giờ mình
hứa sẽ không tuyên bố cái gì mạnh miệng, cũng không dám thách thức chỉ huy phê
phán trêu chọc hay chống đối cuộc đời. Từ giờ đời bảo gì mình làm nấy, mình sẽ
nương theo đời mà sống như một cọng rong cho lành.
Chị bếp mới vẫn đang học việc chứ chưa tự làm được. Có event
ở nhà một cái là mình lại lo ngay ngáy. Nhưng thôi, phải quẳng gánh lo đi
mà vui sống, bảo chồng “Hôm nay trời đẹp quá. Em sẽ tự thưởng cho bản thân một
ngày, hoặc ít nhất một buổi sáng, không làm gì cả, chỉ nghe nhạc, đọc thơ, viết
blog, ngủ, rồi em tính events sau”.
Ngày âm u mát mẻ, bầu trời đầy mây xám, gió thổi u u, một
cơn mưa thoáng qua rồi tạnh ngay, để lại vườn xanh ngắt màu của lá. Tự nhiên
nhớ tới hai câu thơ của Du Tử Lê:
Nhớ ai buồn ngất trên
vai áo,
Mưa ở đâu về, như vết
thương.
Thơ thẩn tí thế thôi, chứ đời giờ chả dám nhớ ai. Ngày xưa
mình bỏ một anh vì anh ấy ghen quá. Cũng loạng choạng mãi mới bình tĩnh lại
được. Gặp ngài, vấn đề băn khoăn đầu tiên phải hỏi là “Anh có ghen không?”.
Ngài khẳng khái trả lời “Anh không ghen. Cả đời anh đâu chỉ ghen có 1 hay 2
lần”, đoạn hùng hồn trích “If you love a woman, let her go. If she comes back,
she is yours. If she doesn’t, she never was”. Trời, hơn 30 tuổi, bạn gái thấy
kể hết cô này đến cô khác, mà lại chỉ ghen có đôi lần, mình ấn tượng quá cho
ngay một điểm cộng.
Ai dè ông không ghen ra mặt, chất vấn gây sự tại chỗ như ông
kia, thì ông lại ghen ngấm ghen ngầm ghen bóng ghen gió. Hôm trước có bạn nhắc
đến cái ảnh trên fb mình mới nhớ ra. Cái ảnh ông chụp mình đứng cạnh một cái
khung cửa sổ nhìn ra biển Calabria xanh ngọc. Thỉnh thoảng up cái ảnh cho fb
khỏi mốc. Ai ngờ buổi tối ông đi làm về, hậm hực “Mày post ảnh khoe mông trên
fb”. Mình ngớ người. Đã cẩn thận cắt hết phần dưới ảnh, không thể cắt thêm được
nữa vì cắt nữa thì sẽ lẹm mất khung cửa sổ rất đẹp, thế mà vẫn không yên.
Mình giờ mất lòng tin vào đàn ông. Chúng nói gì mình
cũng chả tin. Đặc biệt mấy ông hay lý lý luận luận, trích toàn ranh ngôn cao
đẹp phớt đời, thì mình bỏ ngoài tai hết. Bỏ ngoài tai tức là chúng muốn nói gì
thì nói, mình nghĩ gì cứ nghĩ nấy, thích gì cứ làm nấy. Giờ nghiệm thấy cái gì
trước đây cũng sai. Lý tưởng, châm ngôn, dự định, sai toét hết. Chỉ có mỗi sở
thích xưa nay thích gì cứ làm nấy là vưỡn đúng. Đến bên kia dốc của cuộc đời rồi mới
nhận ra chân lý ấy. Giời ơi. Thôi mình đi ngủ.