30 Tết, dẫn bọn trẻ con đi
bác sĩ kiểm tra một loạt. Ale Anna tất cả đều bình thường, chỉ có con Lila là
phải lấy máu xét nghiệm. Lấy có tí tẹo máu mà cô y tá chọc tới chọc lui chẳng
lấy được ven, nó khóc lóc đau khổ. Xong, ra đến bên ngoài, nó hỏi mẹ “mamma ơi
Ale có shé bị đau giống Lila hông?”, là nó đang hỏi về cuộc tiểu phẫu
thằng anh sẽ phải làm trong vòng mấy tháng tới . Mẹ bảo “con đau tí ti thôi còn
anh sẽ đau nhiều hơn con đấy con ạ”. Thế là mồm nó ngoác ra cười sung sướng,
cái mặt xanh xao buồn thiu sáng trưng lên. “Biết anh bị đau hơn mình là cười
sướng, em với ún cái kiểu gì thế nhẻ”. Nghe mẹ nói nó rúc mặt vào sườn mẹ, cái
mồm rộng ngoác răng vổ vẫn cười ngoác không khép lại được.
Rồi nó nhăn nhó “La không thíc cái smell này”, mùi giặt khô là hơi
từ cái tiệm đồ giặt đối diện clinic. Chỉ thế thôi, rồi nó xỉu luôn, giời ạ. Số
mình vẫn may là có ông bác sĩ đi ngay sau, ông ấy bắt mạch rồi vội vã gọi thêm
một bác sĩ đến cấp cứu giúp nó tỉnh lại. Sau đó thì mình vừa lái xe trong cảnh
giao thông hỗn loạn, vừa bị ông con trai hỏi luôn mồm Lê vừa vệ sinh răng xong
thì có được uống không, vừa bị con Na đòi ăn vì lúc đó đã gần 3h trưa, vừa phải
gọi con Lila liên tục sợ nó lại xỉu lần nữa. Lúc đó chỉ mong có ngài ở đó, cho
ngài nếm mùi thực tế để đừng bao giờ thốt lên cái câu vô tư nhất trần đời “ô
con mình nuôi dễ nhỉ, thế này mình có chục đứa cũng được em ạ”.
Mùng 1 Tết. Sáng trông hộ hai đứa con cho cô
thư ký của ngài vì chúng nó được nghỉ học, cô ấy phải đi làm không biết để con
cho ai. Cũng chẳng phải mình tốt với cô ấy đến thế đâu nhưng cô ấy mà phải ở nhà
trông con thì ngài sẽ không có ai giúp ở văn phòng. Trưa đứng quấn nem tê hết
cả chân, ra được gần 50 cái nem cái nào cái nấy to như lợn con. Tối nhà có
khách đến ăn và ngủ lại. Mang nem ra đãi khách. Cũng chẳng hy vọng hội Ý điệu
này thích ăn nem nhưng mệt quá chẳng muốn nấu món mới. Thế mà may quá khách ăn
tì tì. Mình cắt lên mười mấy cái nem mà chỉ kịp ăn có 2 mẩu, còn lại là khách
ban đầu lịch sự ăn bằng đũa, sau chuyển qua dĩa xiên nem ăn cho năng suất, và
cuối cùng là bỏ dĩa nhón bằng tay luôn. Còn ngài, y như mình đã lường trước,
gắp đúng hai mẩu nem và ngồi ăn điệu bộ như bị giời hành.
Nấu món Việt cho ngài rất chán. Vì các thể loại bún phở
miến có nước và có thịt luộc thịt hầm là ngài không đụng đũa. Phải ăn những món
đó thì ngài thà ngồi ăn cơm trắng với muối hạt. Nem rán ngài không ăn. Nem mà
muốn ngài ăn thì phải là nem cuốn sống. Nhưng ăn nem cuốn sống mà lại bắt bỏ
tôm, bỏ thịt luộc, và đòi chấm bằng dầu ô liu thay vì nước chấm pha thông
thường. Món nem làm theo ý ngài tất nhiên là ăn chẳng ra gì. Ngài ăn không nổi
ngài bảo “món này không ngon, lần sau đừng làm nữa”. A men.
Lại trở về chuyện 50 cái nem
to như lợn con, trưa hôm sau mình lại rắp tâm ăn nem lần nữa. Ai ngờ rán lên
chục cái bọn LêLaNa ăn sạch, mình chưng hửng được mỗi một mẩu. Đến chiều, mình
cay cú lôi ra hẳn hai hộp nem vốn định để tủ đá để dành ăn dần, dặn cô giúp
việc tối cho bọn trẻ con ăn nem tiếp, và bảo cô ấy lấy mấy cái ăn thử cho biết
món ăn Việt Nam. Dặn xong mình tung tẩy bụng đói đi nghe hòa nhạc. Nghe hòa
nhạc xong ngài rủ đi ăn đồ Nhật. Vợ xoa tay hoan hỉ bảo không, em muốn về nhà
ăn nem của em.
Về nhà, vợ hăm hở chạy vào
bếp mở tủ lạnh tìm nem. Chẳng thấy bóng dáng cái nem nào, cả tủ trên lẫn tủ
dưới. Mấy cô cháu nhà kia đánh chén sạch của tôi rồi. Thất vọng não nề đành lôi
chuối ra ăn thay bữa tối. Chồng ngồi cười hắc hắc chén sushi, no nê xong lại
ngó sang vợ xin ăn chuối cùng.
Năm mới thế này thì có vẻ hơi
trục trặc ý nhỉ.
Ảnh; nó xin mẹ cho nó để tóc dài. Mẹ ngần ngại, để tóc
nồi úp hay chứ, nhưng thôi ừ thì tóc
dài, xem có bớt tai quái đi tí nào không.