Chồng mình bảo “Em đã xem thằng đó bắt chước
người khuyết tật chưa? Có ai tử tế mà lại làm như vậy?”. Mình bảo “Thế tại sao
một lần mình cùng mấy người bạn muốn sang đường ở Rome nhưng đường quá đông
đang chưa biết cách nào để sang, thì một anh bạn anh ngay lập tức băng xuống
đường, giả vờ đi như người bị bại liệt một chân, thế là bao nhiêu xe dừng lại
nhường đường hết cho mình, thì anh cười phá lên thích thú và chạy theo sang. Ở
với anh mười mấy năm nay em chỉ có nghe anh ca ngợi anh ấy chứ chưa chê câu
nào?”. Chồng tịt luôn.
Một thằng bạn dè bỉu “Ngày xưa Washington
phát ngôn như này như này, ngày nay Trump phát ngôn túm … phụ nữ”. Mình bảo “Thằng
bạn A của mày có một phát ngôn mà bọn mày rất thích thú cứ thỉnh thoảng lại hí
hửng mang ra nhắc lại, là với đàn bà chỉ có 2 thứ là chúng nó nghe lời, big
fist và hard d…. Chúng mày đàn ông với nhau, không có mặt đàn bà ngồi đấy thì
thằng nào chả bậy mà giờ nói đạo đức kinh thế?”. Nó tịt luôn. Chưa kể
Washington phát ngôn trước cả triệu người với mục đích hiệu triệu, còn Trump chỉ
có mục đích chém gió trong phòng thay đồ với người ông ta thân quen, sao mà
mang đặt cạnh nhau so sánh được. Phát ngôn theo kiểu ị vào logics mà lại cứ
tưởng mình thâm thúy.
Một thằng bạn khác, nó nối tiếng là ghét
mấy nước Ả rập vì tài trợ khủng bố và dã man với phụ nữ. Đầu bảng trong danh
sách ghét bỏ này của nó là Ả rập Saudi và Qatar, cứ gặp là nó bắn liên thanh về
cái sự ghét của nó, về việc rằng phương Tây nên mạnh tay với 2 quốc gia này. Nghe
riết mình suýt ghét theo hehe. Nó ủng hộ Hillary tích cực và cũng chê bôi Trump
tích cực luôn. Mình bảo “Theo mày, một tay nhận tiền thì tay kia có giơ lên dọa
đánh được không?”, thì nó cũng im tịt luôn.
Buổi sáng hôm bầu cử mình đến trường.
Trường con mình là trường quốc tế Mỹ. Mọi khi đúng giờ đưa đón là náo nhiệt lắm
thế mà sáng đó vắng tanh, im ắng, lá rơi xào xạc. Thế là đủ hiểu rồi
nhóe. Đến giờ tập trung, cô hiệu trưởng giọng buồn thiu trước đám học sinh ít
hơn hẳn mọi hôm “Chúng ta phải chấp nhận nhiều khi mọi việc không như chúng ta mong
đợi nhưng điều quan trọng là chúng ta vẫn phải kind với người khác…”. Mình phải
cố lắm mới không phản ứng lại cô ấy trước toàn trường “Không đâu cô ạ. Dân Mỹ
không chấp nhận lãnh đạo nói dối rành rành, trơ trẽn, coi thường pháp luật.
Nhiều người trong số họ đã đi bầu cử hẳn chỉ để cho cái người đang ngồi trên
pháp luật kia không thể bước vào Nhà Trắng. Thế thì Mỹ mới là cường quốc số 1
thế giới. Còn ở nước tôi, suốt ngày trên TV báo đài lãnh đạo nói dối rành rành,
trơ trẽn, coi thường lý lẽ, coi thường pháp luật, dân tức lắm cũng chỉ chửi một
chặp rồi đành chịu, giải tán ai về nhà nấy, chả thay đổi được cái gì cả. Thế
thì chúng tôi mới cứ mãi mãi là chúng tôi”. Thượng tôn pháp luật nhiều khi cũng
phải trả giá lớn lắm, chứ ngon như ăn kẹo thì ai chả làm được.
Tối hôm có kết quả bầu cử, mình nói chuyện
với một quan chức cấp cao của Mỹ. Ông ta mang vẻ mặt thất vọng không giấu diếm
vì Trump chiến thắng. Mình nói với ông ta “Với chừng đó scandals, nếu là người
khác thì đã bị disqualified ngay từ đầu thậm chí đã ngồi tù. Chỉ có Hillary với
những quan hệ chính trị của bà ta mới có thể tiến sâu đến thế. Tôi nói thế có
đúng không?”. Ông ta bảo “Chị nói đúng”.
…
Cuối cùng thì Trump đã chiến thắng, một
chiến thắng vượt xa sự trông đợi của phe ủng và làm bàng hoàng phe chống. Suốt
kỳ bầu cử, anh bị lăng mạ, bị xuyên tạc và bôi nhọ bởi phe đối thủ và hàng
loạt truyền thông. Một ngày trước ngày bầu cử, truyền thông báo đài ra rả dự
đoán anh chỉ có cửa thắng 10%, ai cho anh 20% thì đã được coi là công bằng hào
phóng. Vậy mà dưới cơn mưa đòn hội đồng ác hiểm, anh vẫn miệt mài chạy rally,
miệt mài thuyết phục người dân đến tận phút cuối cùng, như thể against all
odds, chưa có một giây nào anh không tin là anh sẽ chiến thắng. Anh quả là
người đàn ông có trái tim của sư tử. Hat off.
Mặc dù những thay đổi mà anh hứa hẹn, nếu
anh làm thật, sẽ làm dân ngoại giao chúng em, nhất là các nước đồng minh, thêm
lắm việc lắm anh ạ. Nhưng có lẽ là anh đúng. Thôi chúc anh chân cứng đá mềm.
Anh
nói có một điểm rất đúng, rằng quá nhiều người đang kiếm sống và trục lợi vào
sự hào phóng của người Mỹ. Người Mỹ vốn có tính spend big, nhiều khi
ridiculously big. Anh chỉnh được cái này là cũng tiết kiệm cho ngân khố nước
anh được bao nhiêu. Nói chuyện này nhân thể buôn bán luôn một chuyện ngoài lề.
Ngày xưa ở Hà nội, ông nông dân đối diện nhà chàng thấy các ông nông dân khác
xây biệt thự cho tây thuê kiếm tiền sướng quá nên cũng bắt chước xây theo.
Nhưng ông ấy ngộ ra điều đó hơi muộn, xây lên đúng khi thị trường cũng đã khá
bão hòa, lại xây to tướng, chả còn chừa lại chỗ nào cho vườn, bể bơi dưới hầm
hoặc hình như không có, nên khả năng ế ẩm hơi cao. Đang ngồi âu lo thì đại sứ
quán Mỹ đến hỏi. Ông ta vốn chỉ mong thuê cái nhà đó được 3000usd, ai ngờ người
Mỹ trả luôn 10000 vì “ngân sách nó thế”. Ông đó sướng như trúng số độc đắc
trong ánh mắt xanh lè ghen tị của các ông nông dân xung quanh. Nhân đây buôn
chuyện khác, mình vẫn còn nhớ ánh mắt long lanh vì vui sướng của một doanh nhân
mình gặp ở một event hồi còn ở Dubai, người vừa bán được mấy chục container
rượu mạnh cho quân đội Mỹ đang đồn trú tại một nước bên cạnh, người trở nên
giàu xụ nhờ bao năm đều đặn bán rượu mạnh cho quân đội Mỹ đóng ở đó. Các bạn
cũng không thể tưởng tượng được hàng tháng các containers nhu yếu phẩm phục vụ
cho giới quân sự và ngoại giao Mỹ tỏa đi khắp thế giới, mang từ cuộn giấy vệ
sinh mang đi, chi phí hẳn phải kinh khủng
như thế nào.