Anh gọi điện. Nói chuyện dông dài vui vẻ một hồi, tự dưng anh bảo “Hôm nay anh đang buồn”. Hỏi sao buồn. Trả lời người anh đang hẹn hò, cô ấy lại đang muốn đi nhảy tango. Vốn là một người siêu ghen tuông, cái viễn cảnh cô ấy ôm người khác nhảy, lại là điệu nhảy gợi tình như tango, khiến anh khó chịu.
Cô ấy hơn tuổi
anh. Nói chung nếu còn ý định lập gia đình có con thì cũng đến lúc phải chạy
cuống giò. Nhưng anh hoàn toàn không có ý định nghiêm túc, không nắm nhưng cũng
chẳng buông, chỉ cần một chỗ đi lại mà không phải cam kết hứa hẹn điều gì.
Mình bảo đàn bà
như cô ấy buộc phải rất thực tế bởi thời gian không còn nhiều. Dĩ nhiên cô ấy phải
làm những việc cô ấy muốn làm chứ ai ngồi đợi anh được. Hoặc có thể cô ấy chẳng
có ý định đi nhảy thật đâu nhưng cứ giả bộ như thế để xem anh phản ứng ra sao,
có yêu có muốn giữ cô ấy hay không thôi. Vậy anh xem tình cảm của anh thế nào
rồi gặp cô ấy nói chuyện, muốn giữ người ta thì bản thân mình cũng phải có một
cam kết nào đó, cũng phải trưởng thành lên chứ…
Anh thở dài, thôi được rồi để anh nói chuyện với cô ấy.
Anh là người đàn ông có tài, nội tài năng của anh cũng đủ khiến các cô mến mộ. Hơn nữa, anh gần như là bậc thầy trong lĩnh vực thao túng tâm lý, chẳng cái gì đi chệch khỏi quỹ đạo anh đã dự định. Ban đầu bao giờ cũng là người đàn ông hờ hững thất vọng với cuộc đời nhưng cứ gọi là đến ngay, làm cô nào cũng rung rinh tưởng anh thất vọng với ai nhưng chắc với mình thì khác. Các cô đổ rồi, đối tượng chinh phục được rồi, sự mới mẻ qua đi rồi, là thắm thiết không ra thắm thiết, hờ hững không ra hờ hững, cứ lờ đờ lập lờ như nước hến. Đến khi các cô sốt ruột tìm cách thúc ép là anh kiếm cớ thoái lui. Cô nào tự ái cao không thèm níu kéo là anh đi thẳng luôn. Nhưng nhiều cô không chịu được khi anh thoái lui, thế là buộc phải chấp nhận cuộc chơi hoàn toàn do anh điều khiển, cứ lẽo đẽo qua lại nhạt nhẽo không ra hết chả ra còn, tiếp tục nuôi hy vọng chỉ cần mình kiên nhẫn một ngày anh sẽ đổi ý. Với cô nảo cô nào cũng chỉ đúng một lộ trình như thế.
Vài ngày sau, anh lại gọi điện. Anh nói chuyện với cô ấy rồi. Nói rồi hả, nói ra sao? Anh bảo anh không muốn tiến tới một mối quan hệ nghiêm túc và anh sẽ bắt đầu giữ khoảng cách. Cô ấy òa khóc, em ạ, cô ấy bảo là không muốn mất anh. Tưởng nói chuyện rồi trưởng thành lên thế nào, hóa ra ông lại giở bài ngãng ra như thường lệ.
Theo đúng lộ trình thường gặp, cô này đã đến giai đoạn bị anh rút lui. Căn cứ vào việc cô ấy òa khóc thì có thể đoán được giai đoạn tiếp theo là sẽ chịu không nổi mà phải liên lạc lại, chấp nhận cái kiểu của anh nó thế, gọi điện ơi hời gặp anh được hôm nào thì biết hôm ấy, còn những hôm không gặp thì không biết anh đi gặp ai, không biết nhưng cũng không được hỏi vì yêu đương gì mà quản lý nhau…
Nhưng mãi sau anh mới biết cái cô tango này cũng không đơn giản. Òa khóc thì òa khóc thế thôi nhưng chỉ có cô ấy mới biết bao nhiêu phần thật giả. Khi mối quan hệ với anh không diễn ra như kỳ vọng, cô ấy lại quay ra thậm thụt liên lạc người cũ. Tính chuyện quay lại với người cũ nhưng vẫn không chịu buông anh vì vẫn muốn nhờ vả nhiều việc. Anh thì đang tưởng được làm chủ cuộc chơi như thường lệ, ai dè lại bị cô ấy lợi dụng. Anh không cam lòng làm kẻ bại trận, thành ra đang từ chơi bời vớ vẩn lại thành hạ quyết tâm cưa. Đỉnh cao của rỗi hơi là đây.
Anh cứ bực bõ thế nhưng thực ra cũng nào có kém cạnh gì. Cô tango bắt cá có hai tay mà cũng chỉ đến khi chuyện với anh không suôn sẻ cô ấy mới bắt, còn anh thì bắt cá bằng cả hai tay hai chân ngay từ đầu. Anh vừa hẹn hò cô ý, vừa tiếp tục gặp gỡ cô bồ cũ tên E hiện chả ra bồ không ra bạn, đồng thời liên tục mơ tưởng đến một cô M xinh đẹp nào đó chưa kịp cưa đổ thì đã đứt gánh nửa đường mà giờ cứ có dịp là anh tranh thủ à ơi.
Đồng thời liên tục gọi điện tâm sự với tôi. Anh bảo “Anh chưa bao giờ có cảm giác đồng điệu với ai như với em, em ạ. Với bất kỳ ai lúc nào cũng có một vấn đề gì đó. Chỉ với em, everything worked”…