Tuesday, May 29, 2018

Đàn bà hiểm hóc

Hồi bé đọc truyện Kiều, thấy mọi người ghét Hoạn Thư thì mình cũng ghét a dua theo. Lớn lên ngẫm nghĩ độc lập mới thấy Hoạn Thư chả có gì sai. Kiều cave bán mình chuộc cha là chuyện của Kiều, chứ chả nhẽ vì phận Kiều thảm thương đen đủi Hoạn Thư lại phải share chồng với Kiều cho Kiều vui. Mà Hoạn Thư nó cũng có làm gì đâu, nó bắt Kiều oánh mỗi tí đàn thì cũng đúng nghề của Kiều. Tai nạn nghề nghiệp, làm nghề là phải chấp nhận, mà Kiều cứ làm quá. Ờ thì Kiều đẹp Kiều có quyền. Nhưng chồng nó chứ chồng Kiều quái đâu, nó còn có quyền hơn, nhóe.
Mình có đứa bạn, chiến lược của nó là luôn oánh bạn với cô thư ký, để chồng nó đi đâu, làm gì, với ai, nó đều biết. Nó cũng khẳng định chủ quyền và hiện diện liên tục trên trang của chồng để răn đe bất kỳ cô nào định léng phéng. Khiếp thật, trong khi mình hầu như không nhớ nổi mặt và tên các cô thư ký của chồng, chẳng bao giờ xem trang của chồng, friend list phone list có những ai mình cũng chẳng biết. Nhiều khi ông post cái gì mới, đợi mãi chả thấy vợ nói gì nên ông lại hỏi khéo vợ đã thấy status mới của anh chưa, và bị con vợ Thị Nở low tech nó bảo chưa.
Cũng chẳng phải mình tự tin chồng mình yêu thương chung thủy với mình đến thế. Đơn giản chỉ là mình chẳng muốn quản. Người lớn chứ phải trẻ con đâu mà quản. Mà nói thật, gặp phải người muốn dối trá phiêu lưu, thì không có cách nào quản được. Chi bằng ta cứ sống vui vẻ đời ta, cứ cố gắng giữ mình giỏi giang xinh đẹp, để đời không có thằng này thì có thằng khác, không có cái này thì có cái khác.  
Ờ, thế, quản thì không quản, ghen thì không ghen, nhưng dẹp loạn thì có đấy các bạn ạ.
Có hai thể loại gái rất hay đeo ông chồng không đẹp trai nhưng lịch sự tử tế ra mặt của mình.
Thể loại thứ nhất là các cô gái cần tấm visa châu Âu. Ở Dubai, thì có các cô Nga, Kazakh, Tunisia, Morocco, Ai cập, Lebanon, Pakistan, Ấn độ. Ở đây thì các thể loại gái Phi.
Thể loại thứ hai là các cô đời đang buồn hoặc có biến cố. Đúng kiểu khổ vì giai đểu nên giờ gặp giai tốt là phải bám như sam. Bám để sơ múi, hoặc đơn giản chỉ để phá cho hôi.
Nếu các cô ý tế nhị, thì mình chỉ cảnh báo ông chồng. Cảnh báo chứ không phải cảnh cáo vì gái bám ông chứ ông có bám gái đâu mà cảnh cáo ông. Cảnh báo kiểu “Động cơ của con bé đó không tốt. Anh hãy giữ khoảng cách”. Ông chồng mình trong đa số trường hợp đều cho rằng con vợ ông nó hơi hoang tưởng. Nhưng có một điều luật ông ấy thuộc nằm lòng: rằng vợ hoặc chồng mà đã không thích cái gì, thì dù cái sự không thích ấy vô lý hay có lý, người kia cũng phải chấm dứt. Mà nhất là con vợ ông nó đã quắc mắt lên thì ông chỉ có hồn xiêu phách lạc, nó bảo mặt trời mọc đằng tây ông cũng gật lấy gật để.
Nhưng nếu các cô ý vuốt mặt không biết nể mũi, tức là thể loại vừa gian vừa láo, thì mình ra tay trực tiếp luôn. Gái đĩ thường già mồm nên đã mất công ra tay là phải một nhát chết mất ngáp cho khỏi có cơ hội già mồm. Để yên thì làm tới, cho về đúng chỗ thì lại lu loa ăn vạ. Chồng tao tao ghen, ghen chồng mày quái đâu mà ngại. Đáng khinh nhất là thể loại gái chả có thằng nào ỉa đái tới, gặp ai cũng lăn xả lại còn to còi vu vạ cứ như oan khiên cao giá lắm.  
Vụ ỉa đái này là mình học của thầy giáo dạy tiếng Anh của mình ngày xưa. Thầy giáo mình cứ mỗi lần có dịp nào kiểu Lễ tình yêu, ngày chị em phụ nữ vv và vv, lại hỏi sang sảng trước lớp “Cô G đã có thằng nào ỉa đái tới chưa?” :-)))))))

PS: còn một thể loại nữa, là các cô vừa giả lả ra chiều bạn bè thân thiết với mình, khen mình đẹp xoắn lưỡi, đồng thời gửi tin nhắn công việc và gửi xen cả những tin nhắn không liên quan tới công việc cho chồng mình. Một kiểu thăm dò thái độ xem ngoài công việc thì có bắt chuyện được không. Ví dụ, bưng cà phê ra ngồi cạnh cửa sổ vừa uống vừa gửi tin nhắn công việc vừa gửi cả ảnh chậu rau thơm bên cửa sổ khoe em tự trồng. Không bắt chuyện được mà cũng chẳng tự thấy quê. Các cô này có chiến thuật mình gọi là chó ngáp phải ruồi. Nhìn chó ngáp vu vơ thì ai mà tin là đớp được ruồi. Nhưng nếu cứ ngáp bền bỉ nhiệt tình, chỗ nào cũng ngáp lấy ngáp để, thì chưa biết nhe. Hồi bé nhà mình có nuôi chó, mình tận mắt thấy con chó của mình ngáp vu vơ mà khợp được ruồi mấy bận liền chứ đùa đâu.

Trên đời có nhiều con đàn bà phải nói hiểm hóc vô cùng. Nhưng hiểm hóc kiểu gì thì cơ bản cũng phải là người có nguyên tắc và tự trọng. Chứ đàn bà mà gian manh tiểu xảo quá, thì…đời ai vui kể tui nghe tui chúc mừng.

Ảnh: con Na nó tìm được cái ảnh ông bô bà bô nó trên Internet. Búi tó kiểu này nhìn hơi ghê gớm nhưng khác với vẻ bề ngoài, bản chất mình rất hiền lành mát tính. Bình thường mình ngồi trên tòa sen cười hihi, chỉ gặp đứa nào quá lắm thì mình mới phải nhảy xuống. 

Monday, May 21, 2018

Bố và con gái


Từ siêu thị ra, hai vợ chồng chất đồ lên ô tô.  Mình quay trở lại cất xe đẩy. Lúc quay trở ra thì thấy ngài đang phóng ô tô đi. Mình biết ngài phóng đi để tìm chỗ quay đầu, nhưng thằng bé bảo vệ thì không biết. Nó thấy mình vừa ra tới nơi mà ngài lại phóng xe đi mất, nên hớt hải chạy theo gõ vào cửa kính. Lúc trèo lên xe, mình hỏi “Anh tip thằng bé bảo vệ chưa?”, mặt ngài hằm hằm “Tại sao phải tip?”. Hóa ra thằng bé bảo vệ chạy theo gõ vào cửa kính xe và duyên dáng bảo với ngài rằng “Ông ơi ông quên con gái ông kìa”.
Cô con gái nghe xong niềm hậm hực của ông bố bèn buông cái xoẹt một câu “Mamma mà trẻ cái gì, mamma trông như grandma”. Ông nghe xong mặt đang bí xị bèn tươi tỉnh hẳn lên “Đấy, thế mới là con gái bố. Bố tip con gái bố chứ bố không tip cái thằng bảo vệ kia”. Con nghe xong hỏi luôn “Thế ông tip tôi nhiêu?”. Nó ra giá 40 đồng, bố nó mặc cả xuống 10 đồng, cuối cùng thỏa thuận ở mức 20 đồng.
Mấy tháng trước, bố nhân một hôm cao hứng, tuyên bố rất hào phóng với cô con gái lớn “Con gái bố lớn rồi. Giờ mỗi tuần bố cho con 10 cedis tiền tiêu vặt”. Nghe xong con ôm bố La yêu papa lắm. Bố cũng ôm con Bố yêu con gái vàng bạc của bố lắm. Mỗi mình con mẹ phù thủy nghe xong nhăn nhó. Cho tiền chúng nó lại mua toàn đồ ăn vặt kém vệ sinh và đồ chơi tàu toàn chất độc hại, rồi đi học về lưỡi xanh lè toàn phẩm màu. Nhà này toàn thế, bố là thiên thần, mẹ là ác quỷ. Thiên thần cứ hứa như không còn gì để mất, ác quỷ toàn phải can và khi can không nổi thì lại phải âm thầm đi giải quyết hậu quả hộ thiên thần.
Ngày tháng thấm thoắt thoi đưa. Thằng bố, như mọi lần, đầu voi đuôi chuột, hứa 10 chả làm nổi 1, dĩ nhiên là quên béng lời hứa hôm nào. Nhưng con kia không quên. Nó cộng dồn từng tuần một. Và đến hôm nay, lúc con mẹ rủ nó đi hội chợ, nó tuyên bố với ông bố quý hóa “Ông nợ tôi 200 cedis giờ ông giả tôi để tôi đi chợ cùng bà bô”. Trong 200 đồng này mình chắc chắn có cả khoản tip 20 đồng ở trên.

Nghe đến khoản nợ 200 cedis, thằng bố ngã ngửa, tru tréo “Tao nợ mày hồi nào? Giấy tờ đâu, tao có ký không?”. Bố con tin nhau là chính chứ ký cọt cái gì. Thế là bố con cãi nhau không ai chịu ai. Bố bảo “Tao hứa cho mày hàng tuần sao hàng tuần mày không đòi” rồi trích cả tiếng Latin, đại loại “Luật là một chuyện, nhưng tiền của mày mày không theo sát thì mất chớ trách ai”. Thằng con trai, vốn chẳng có xu dính túi và đang ghen xanh mặt với khoản tiền ngất ngưởng của con em, nghe xong gật gù “Chí lí”, hai bố con tung tung hứng hứng. Còn con kia thì lăn đùng ra khóc. Nó khóc suốt bữa trưa, khóc sang cả giờ chiều. Khóc xong thì ra mẹ nã tiền. Và từ đó không còn thấy bố con dịu dàng yêu mến nhau như thường ngày. Bố nó nói câu gì nó cãi bắn nước bọt câu ấy, cãi qua cãi lại, nhà ầm ĩ như cái chợ vỡ. Chỉ một buổi chiều như thế, thằng bố chịu hết nổi mặt cáu cáu ra hỏi mình “Con Lila có khi đến tuổi dậy thì rồi ý em nhỉ”.
Từ đầu đến cuối, mỗi con Na là bình chân như vại. Nợ nó đồng nào nó bắt ký vào quyển sổ con con của nó đồng nấy. Nó cứ giở quyển sổ thiên tào trang trí hoa lá xanh đỏ của nó ra là thằng bố cứng họng cun cút rút ví trả tiền.

PS: thằng con trai vốn chẳng đến nỗi không một xu dính túi. Nhưng có lần dại dột ky cóp dành dụm được 100 đồng đưa hết cho thằng bố giữ hộ, cũng không ký cọt gì. Một thời gian sau, lúc nó nhắc đến khoản nợ, thằng bố chối biến. Thế là thằng con thành ra vô sản.

Ảnh: sau bao ngày mong ngóng, cuối cùng 2 em gà đã nở. Bé đúng bằng quả trứng có cắm hai cái tăm. Phải nhốt mấy mẹ con em vào chuồng nếu không em bị lũ quạ bắt mất. Chưa kể Fufu ngày nào cũng rình rập lùa gà. Thả em ra Fufu thích em quá tưởng em là quả bóng lại vồ em một nhát thì hỏng. Hai em, một em lúc nào cũng kè kè bám đít mẹ, thấy người là chui vào bụng mẹ trốn. Còn một em thì mắt mũi láo liên, mới nở được có 4 ngày đã chui rào đào tẩu khỏi chuồng tận 2 lần. 

Monday, May 14, 2018

Chàng và nàng


Chàng, 43 tuổi, cao ráo, vừa vặn, rất điển trai, tốt bụng, nghề nghiệp ổn.
Nàng, 26 tuổi, là người mẫu, tính tình nhẹ nhàng dễ thương.
Chàng và nàng gặp nhau khi chàng đi du lịch ở xứ nàng ở. Một người bạn mang nàng giới thiệu cho chàng ở quầy bar. Chàng và nàng quen nhau. Một thời gian sau, chàng mua vé cho nàng sang xứ chàng ở thăm chàng.
Nàng ở lại khá lâu. Chàng độc thân, nhà rộng, đi làm cả ngày khuất mặt, tối về lại có sẵn đàn bà. Chả tội gì chàng từ chối. Ngay cả đàn ông rất tốt cũng chả bao giờ từ chối. Xấu chúng còn chẳng từ chối nữa là nàng lại đẹp.
Rồi chàng và nàng cãi nhau, khi nàng muốn gắn kết hơn và chàng bảo chàng thích nàng nhưng không sẵn sàng tiến xa hơn. Họ đồng ý chia tay, nàng về xứ nàng ở. Một tuần sau, nàng gọi cho chàng, khóc nức nở. Mẹ nàng ốm nặng không có tiền chữa trị. Chàng, vốn tốt bụng, gửi ngay cho nàng một món tiền cho mẹ chữa bệnh.
Rồi một tuần sau nàng lại gọi xin tiền nữa, rồi lại gọi nữa. Sau 4 lần như thế, chàng bảo “Em sang đây, anh sẽ giúp em. Anh sẽ trả tiền cho em đi học tiếng Anh. Em sẽ ở nhà anh nên sẽ không mất tiền ăn ở. Có tiếng Anh rồi em sẽ xin được việc. Sẽ nuôi được mẹ”. Thế là nàng lại sang.
Nhưng mà nàng không học. Nàng bảo học mãi không vào.
Chàng bảo nàng đi làm bồi bàn để có kinh nghiệm làm việc. Nàng bảo nàng không muốn bị ép phải ngủ với tổng quản lý.
Chàng bảo mấy tháng em mới có một show trình diễn, thế mà tiền kiếm được gửi nuôi mẹ một ít còn lại dùng để mua giày túi luôn. Nàng bảo em là người mẫu, em phải đẹp. Thế mai em hết tiền thì sao, mẹ em ốm tiền đâu chữa bệnh? Nàng bảo thì Chúa sẽ giúp em.
Chàng bảo đây là cơ hội quý báu để em có thể thay đổi số phận mình, em có thể đi học không mất tiền, ăn ở không mất tiền, sao không tranh thủ nâng cao kỹ năng của mình để kiếm được việc làm tử tế. Nàng bảo nàng là người mẫu và muốn phát triển nghề người mẫu, chứ làm những công việc khác sẽ bị xấu đi không làm mẫu được nữa.
Thế là cả ngày nàng ngồi nhà xem phim.
Có lần, cuối ngày chàng dẫn mình và một con bạn lên nhà chàng để lấy mấy món đồ chàng hứa góp cho mục đích từ thiện. Nàng đang ngồi xem phim trong phòng khách đầy rác. Mình choáng. Nàng đẹp thế, chàng đẹp thế, sao họ ở dơ thế, nhất là nàng, nàng ngồi nhà chơi không cả ngày.
Cuối cùng thì chàng nản toàn tập. Chàng vẫn cho nàng ở cùng nhà, vẫn trả tiền học cho nàng, vẫn cố giúp nàng tìm việc. Nhưng ở nhà thì chàng một phòng, nàng một phòng. Nàng không học, cũng chẳng muốn làm, nhưng vẫn hy vọng chàng sẽ yêu nàng cưới nàng hay sao đó.

Hồi lâu lâu ngài cảnh cáo mình “Thằng đấy nó nghĩ nó là ai mà đứng giữa event lại ôm em cái kiểu thế?”. Event ồn ào, mình phải dặn chàng mấy thứ nên chàng phải ghé tai để nghe rõ hơn. Mình vội nên cũng chẳng để ý là chàng quàng tay qua lưng mình. Mà thế cũng là bình thường chứ có gì mà ngài phải lưu ý. Mình bảo ngài “Anh bị sao thế? Anh không nhìn thấy bạn gái nó cao 1m8 chân dài đến nách ngồi ngay đấy à mà lại phải ghen với cô vợ mét rưỡi của anh”. Ngài bảo ‘Cô đúng là chả biết gì. Nhìn là biết nó chán bạn gái nó đến tận cổ”. Nhìn kiểu gì hay thế.
Còn nhớ lần đầu gặp, chàng nhìn sững rồi xí cái ghế ngồi cạnh mình suốt buổi. Lần thứ hai gặp, chàng giữ cái ghế trống cạnh chàng và yêu cầu mình ngồi vào đó. Lần thứ ba gặp, chàng cứ đứng sững ra ở giữa sân nhìn mình chằm chằm trong lúc mình đang chào hỏi khách khứa. Rồi chàng hay nhắn tin lấy lý do công việc để xin gặp mình. Mình mới đầu cũng hơi ngờ ngợ nhưng sau thấy chàng có bạn gái xinh đẹp chân dài đến đầu mình thì yên tâm nghĩ mình đã démodé với chàng. Nàng mới đầu hay nhìn mình dò xét, nhưng sau thấy mình hoàn toàn vô tư thì cũng thôi.
Mấy tháng nay mới gặp lại. Trong chừng ấy thời gian chàng đã nhắn tin gọi điện xin hẹn mấy lần mà mình toàn từ chối vì bận quá. Có lần, chàng đứng ở ngoài cổng gọi điện vào, và gửi icon rớt nước mắt “Tại sao em không trả lời?”. Gặp nhau, chàng hỏi ngay “G sao em bận thế? Em ngừng làm việc thì em đói ngay hay sao? Đói không có tiền mua bánh mỳ ăn hả? Em có cần anh mua bánh mỳ cho em ăn để em khỏi phải làm việc kiểu đấy không?”.
Xong rồi chàng kể cho mình saga anh hùng cứu mỹ nhân trên kia, vẫn cố thanh minh rằng nàng là người hào phóng và kiêu hãnh, mỗi tội hai người không có điểm nào chung và chàng không yêu nàng. Ngủ với nhau chán ra mới thấy chả có gì chung, nẫu mề.

Rồi nàng chạy đến kéo chàng ra nhảy. Chàng lúng túng từ chối. Nàng vùng vằng chạy đi. Mình bảo “Thôi anh ra nhảy đi, em không muốn cô ấy cáu với em”.

Mình tự hỏi, nếu nàng đã không đến thăm chàng, nếu nàng đã cứ tiếp tục sống đời nàng, làm cho bản thân bận rộn với nhiều hoài bão và kế hoạch, để nếu chàng muốn gặp nàng chàng phải nghỉ phép mua vé máy bay đến thăm. Hoặc nếu nàng chấp nhận lời đề nghị giúp đỡ của chàng, đến ăn ở trong nhà chàng, bận rộn học hành, xin việc, học việc, để cho chàng thấy rằng chàng đã không giúp nhầm người, và nếu còn thời gian rảnh rỗi thì dọn dẹp căn hộ của chàng cho gọn ghẽ, như một cách trả ơn ân nhân ngay cả khi chàng không cần. Thì thì thì … liệu chàng có phải lòng nàng không nhỉ?

Monday, May 7, 2018

7/5/2018


Ngài ngó views và comments trên mạng của vợ, ngài bảo “Bạn blog em quý em phết nhỉ”. Ngài ngạc nhiên quá. Chắc trong mắt ngài, con vợ ngài, lạnh như tiền, chả bao giờ thấy vồn vã xởi lởi với ai, kiệm cả lời khen lẫn lời chê, hẳn thuộc diện ma không ngó chó không nhìn ngoài mấy thằng tán tỉnh ý đồ đen tối. Ủa ngài mơ ngủ hay sao ý chứ. Mấy cái lời xởi lởi ngọt ngào thì cũng chỉ có tác dụng lúc đầu, chứ về lâu về dài thì nhất định phải là người thế nào thì mới được quý mến. Thiên hạ có khờ đâu để mà chỉ cần tí nước bọt là yêu quý nhau ngay.

Cám ơn các bạn đã nhiệt liệt ủng hộ cái nhà của cún béo. Nói thật với các bạn, mình lôi kéo ông chồng quý hóa vào dự án nhà cửa để cho ông khỏi phá hết tiền chứ chẳng phải mình ham hố kinh doanh gì đâu. Ông vốn say mê ô tô. Túi mà có tiền là không nằm ấm chỗ với ông được. Ai lại ở ngoài bãi xe mà thấy con xe nào ưng ý là ông loanh quanh rình rập đợi thằng chủ xe ra bằng được để làm quen rồi gạ nó bán. Đi ngoài đường thấy con xe nào vừa mắt là sống chết cũng phải bám theo bằng được cũng để gạ nó bán. Mình mà cứ tỏ vẻ nghi ngờ cái kiểu chăn dắt giữa đường đấy của ông thì ông sẽ vác mặt lên mà trả lời rất tự hào “I’ll make him an offer he can not refuse”. Bạn nào hay xem mấy cái phim mafia thì sẽ biết ông học lỏm cái câu đó từ đâu. Xe mua về thì suốt ngày này qua tháng khác đít ông cứ quắn lên vì phải hầu xe, phải bảo dưỡng định kỳ, mua bảo hiểm định kỳ, phải có chỗ để, phải đóng các loại thuế phí, thậm chí phải có người thỉnh thoảng mang xe ra chạy cho xe khỏi hỏng, chưa kể còn phải liên tục mang tới thợ để trùng tu cái nọ, sửa chữa cái kia. Rồi lại còn phải tăng cường quảng giao với những thằng mê xe khác để còn học hỏi kinh nghiệm Vợ nhờ việc gì cũng kêu bận không làm được. Thế mà cứ động nói một cái thì ông lại gân cổ cãi “Anh không bồ bịch, không nghiện games, đây là thú vui lành mạnh…”. Tiền và thời gian, bao nhiêu cũng quẳng vào xe hết, thế mà vẫn gọi là thú vui lành mạnh, vậy thì thú vui bệnh hoạn nó sẽ như thế nào nhẻ?

Sau này có thể các bạn sẽ tìm thấy ngôi nhà này trên mạng, cho thuê với giá ngất ngưởng, nhưng hơn một nửa số tiền thuê đã phải mang đi trả phí môi giới và thuế thu nhập. Sau đó phải trả tiếp thuế bất động sản, lãi ngân hàng, tiền hao mòn bảo dưỡng, tiền công người trông nhà, người làm vườn, người chăm bể bơi, người phục vụ, người quản lý, và vô số các chi phí lưu động khác. Mình ở xa quá, việc gì cũng phải thuê người làm nên tốn vô cùng. Cũng vì tốn kém như vậy mà nhiều bất động sản ở châu Âu đẹp lắm mà đành để hoang. Mình giải thích như vậy để các bạn không hiểu nhầm là cún ngồi rung đùi ở châu Phi bỏ túi mỗi tuần chục nghìn đô la Mỹ ngon ơ thì oan cún lắm. Tính mình thế, cái gì không phải của mình thì không dám nhận.

Nếu mà phải làm lại, mình vẫn phải lao vào một dự án như thế. Bởi vì từ hồi phải vay ngân hàng tiền làm nhà, lúc nào tiền lãi ngân hàng cũng đuổi sát đít nên ông chồng trẻ trung của mình chỉ dám chầu rìa trên mạng và rỏ nước dãi chứ không dám make an offer they can not refuse nữa.

Khi mà chồng cứ tự hào là forever young thì vợ sẽ phải già nhanh gấp đôi. Lẽ đời đơn giản thế.

P.S: Ngôi nhà này mình chỉ cần thu đủ bù chi, không lãi cũng được. Mình tự biết trời đã cho mình quá nhiều thứ, lại còn thêm khoản mó tay vào đâu là ở đó ra tiền nốt nữa thì hóa ra mình được nhiều quá. Trên đời này, được nhiều quá cũng chả tốt, các bạn nhỉ.

Ảnh: chụp xe chứ không phải chụp vợ con đang ngồi đợi trong xe.