Một sáng thứ bảy
tươi đẹp cả nhà dắt díu nhau tham gia vào cuộc đi bộ do trường Lê La Na tổ
chức. Mình vốn chả ham thể dục thể thao nhưng mấy bố con nhà kia hăm hở khăng
khăng đòi đi bằng được. Mình ngài và thằng Ale đi thì còn kệ cho họ tự đi, chứ
hai con kia mà đi thì mình kiểu gì cũng phải lết cái thân già đi theo. Sáng hôm
sau đi rồi mà tối hôm trước mới tá hỏa nhận ra rằng đôi giày thể thao duy nhất
đã quẳng lại ở Ý. Thế là đành đi dép lê. Có ai nực cười hơn tôi.
Con La bảo nó tự
đi với bạn, mẹ đừng có bám đít nó, thế nên mục đích của mình chỉ là bám đuôi
con Na. Ai ngờ vừa có lệnh xuất phát một cái, chúng nó chạy tóe lên đằng trước
và mất hút sau khúc quanh. Bỏ chồng lại đằng sau, mình hớt hải dép lê đuổi theo
một hồi thì mệt quá bỏ cuộc. Già rồi, trên bảo dưới không nghe. Đầu bảo co cẳng
chạy nhanh lên nhưng chân cứ ỳ ra. Đành tự nhủ thôi mình cứ đi bộ bền bỉ đằng
sau, chúng nó chạy một hồi mệt tức khắc phải đi chậm lại, mình bắt kịp là vừa.
Đi như thế được
hơn một cây, thì mình bắt kịp con La đang đi thất thểu một mình. Con bạn đi
cùng nó chán quá đã rảo bước đi mất dạng đằng trước. Đi bộ đường trường mà dáng
điệu con gái mình nó ẻo lả thơ thẩn như đi hái hoa.
Ở nhà cùng lắm nó chỉ lượn xe đạp vài vòng quanh
sân, trượt patin và rượt nhau với con mèo Fufu chứ tiểu thư như nó có chơi môn
thể thao nào bao giờ. Chạy không nổi, nhảy cao nhảy xa đều không xong, bóng đá
bóng chuyền bóng rổ gì hỏng hết. Mỗi năm trường tổ chức đại hội thể thao một
lần, lần nào nó cũng bị phân công chơi trò nhặt khoai tây vốn là trò của bọn
học sinh mẫu giáo. Năm ngoái, con mẹ khi biết sự tình thì phải kêu lên thất
vọng “Giời ơi, mài lại phải chơi trò nhặt khoai tây nữa hả con?”. Tính đến năm
ngoái nó đã nhặt khoai tây liên tục 8 năm liền. Chưa biết năm nay ra sao.
Lại quay lại vụ
đi bộ. Trên quãng đường mấy cây số tiếp theo, mình phải một tay dắt tay nó kéo
theo, tay kia đút từng khúc mía vào mồm nó cho nó có sức, nó hít mía xong mình lại
phải chìa tay đón bã bỏ vào cái túi nilon và tiếp cho nó khúc mía mới. Cứ thế
nó cũng ngật ngưỡng đi thêm được 3, 4 cây nữa. Mẹ thương cái em bé chân yếu tay
mềm của mẹ quá đi mất.
Vì hai mẹ con đi
chậm nên cuối cùng ông bố của nó cũng lạch bạch bắt kịp. Đi cùng chưa được bao
lâu thì ông chìa giày cho mình xem. Một chiếc giày đã kịp sút đế. Giời ơi, trời
thì nắng nóng, con một đứa thì đang ăn vạ hai đứa kia thì mất tăm mất dạng,
chồng thì giày sút đế, tôi và đôi dép lê của tôi phải làm răng?
Đứng đợi bên lề
đường rõ lâu thì cũng có xe của ban tổ chức đi tới. Xin họ cho đi nhờ xe một
quãng, đi tắt để về đích luôn. Về đích rồi, hai bố con nhà kia ngồi thở, thằng
Lê cũng vừa tới nơi. Mình đi ngược lại để tìm con Na. Quãng đường 15 cây số nó
đi không có mẹ giám sát quả thật mình cũng lo. Đi ngược lại khoảng nửa tiếng
thì gặp nó đang vừa đi phăm phăm vừa nói chuyện ríu rít với 3 thằng con trai.
Cái mặt nó đỏ mọng lên, mắt long lanh, mồ hôi rịn trên trán, dáng điệu rất thể
thao nhanh nhẹn. Gần về đích, 3 thằng kia chạy lên trước để cạnh tranh về nhất,
còn nó mặt tỉnh bơ đi cạnh mẹ vận tốc không đổi. Mẹ bảo nó “Em bé không chạy
theo để cạnh tranh về đích với bạn à?”. Nó bảo “Na chả quan tâm”. Được, con gái
mẹ được. Mình giỏi tự mình biết là đủ, mấy cái thành tích nhất nhì hình thức này
ăn thua gì.
Cả nhà về đến
nhà, mấy bố con bùn đất từ đầu đến chân kéo nhau đi tắm, mình đi thẳng vào bếp
nấu ăn trưa. Ăn xong, chúng viện cớ mệt kéo nhau lên nhà, bố đi ngủ con chơi
điện tử, mình mình rửa bát dọn dẹp mãi mới xong, mồ hôi lúc về ướt đầm giờ đã
khô cong từ lúc nào. Chưa kể một đống giày thể thao bê bết bùn đất còn vứt
ngoài cửa chưa kịp xử lý. Chả trách cứ mỗi lần ông có sáng kiến cả nhà thể dục
thể thao là mình sợ vãi tè.
P.S: một ngày con
mẹ tự nhiên thấy lũ con mình sướng quá, phải cho làm lụng chút cho nên người,
bèn ra lệnh cho lũ khỉ đột bóc trứng. Chúng bóc trứng rôm rả, cãi vã, đổ lỗi,
cười hắc hắc. Có con nhà ai 9 tuổi, 11 tuổi, 13 tuổi, mà bóc trứng cũng không
nên hồn như con tôi?