Monday, October 14, 2019

Trên bảo dưới không nghe

Một sáng thứ bảy tươi đẹp cả nhà dắt díu nhau tham gia vào cuộc đi bộ do trường Lê La Na tổ chức. Mình vốn chả ham thể dục thể thao nhưng mấy bố con nhà kia hăm hở khăng khăng đòi đi bằng được. Mình ngài và thằng Ale đi thì còn kệ cho họ tự đi, chứ hai con kia mà đi thì mình kiểu gì cũng phải lết cái thân già đi theo. Sáng hôm sau đi rồi mà tối hôm trước mới tá hỏa nhận ra rằng đôi giày thể thao duy nhất đã quẳng lại ở Ý. Thế là đành đi dép lê. Có ai nực cười hơn tôi.
Con La bảo nó tự đi với bạn, mẹ đừng có bám đít nó, thế nên mục đích của mình chỉ là bám đuôi con Na. Ai ngờ vừa có lệnh xuất phát một cái, chúng nó chạy tóe lên đằng trước và mất hút sau khúc quanh. Bỏ chồng lại đằng sau, mình hớt hải dép lê đuổi theo một hồi thì mệt quá bỏ cuộc. Già rồi, trên bảo dưới không nghe. Đầu bảo co cẳng chạy nhanh lên nhưng chân cứ ỳ ra. Đành tự nhủ thôi mình cứ đi bộ bền bỉ đằng sau, chúng nó chạy một hồi mệt tức khắc phải đi chậm lại, mình bắt kịp là vừa.
Đi như thế được hơn một cây, thì mình bắt kịp con La đang đi thất thểu một mình. Con bạn đi cùng nó chán quá đã rảo bước đi mất dạng đằng trước. Đi bộ đường trường mà dáng điệu con gái mình nó ẻo lả thơ thẩn như đi hái hoa.

Ở nhà cùng lắm nó chỉ lượn xe đạp vài vòng quanh sân, trượt patin và rượt nhau với con mèo Fufu chứ tiểu thư như nó có chơi môn thể thao nào bao giờ. Chạy không nổi, nhảy cao nhảy xa đều không xong, bóng đá bóng chuyền bóng rổ gì hỏng hết. Mỗi năm trường tổ chức đại hội thể thao một lần, lần nào nó cũng bị phân công chơi trò nhặt khoai tây vốn là trò của bọn học sinh mẫu giáo. Năm ngoái, con mẹ khi biết sự tình thì phải kêu lên thất vọng “Giời ơi, mài lại phải chơi trò nhặt khoai tây nữa hả con?”. Tính đến năm ngoái nó đã nhặt khoai tây liên tục 8 năm liền. Chưa biết năm nay ra sao.

Lại quay lại vụ đi bộ. Trên quãng đường mấy cây số tiếp theo, mình phải một tay dắt tay nó kéo theo, tay kia đút từng khúc mía vào mồm nó cho nó có sức, nó hít mía xong mình lại phải chìa tay đón bã bỏ vào cái túi nilon và tiếp cho nó khúc mía mới. Cứ thế nó cũng ngật ngưỡng đi thêm được 3, 4 cây nữa. Mẹ thương cái em bé chân yếu tay mềm của mẹ quá đi mất.
Vì hai mẹ con đi chậm nên cuối cùng ông bố của nó cũng lạch bạch bắt kịp. Đi cùng chưa được bao lâu thì ông chìa giày cho mình xem. Một chiếc giày đã kịp sút đế. Giời ơi, trời thì nắng nóng, con một đứa thì đang ăn vạ hai đứa kia thì mất tăm mất dạng, chồng thì giày sút đế, tôi và đôi dép lê của tôi phải làm răng?
Đứng đợi bên lề đường rõ lâu thì cũng có xe của ban tổ chức đi tới. Xin họ cho đi nhờ xe một quãng, đi tắt để về đích luôn. Về đích rồi, hai bố con nhà kia ngồi thở, thằng Lê cũng vừa tới nơi. Mình đi ngược lại để tìm con Na. Quãng đường 15 cây số nó đi không có mẹ giám sát quả thật mình cũng lo. Đi ngược lại khoảng nửa tiếng thì gặp nó đang vừa đi phăm phăm vừa nói chuyện ríu rít với 3 thằng con trai. Cái mặt nó đỏ mọng lên, mắt long lanh, mồ hôi rịn trên trán, dáng điệu rất thể thao nhanh nhẹn. Gần về đích, 3 thằng kia chạy lên trước để cạnh tranh về nhất, còn nó mặt tỉnh bơ đi cạnh mẹ vận tốc không đổi. Mẹ bảo nó “Em bé không chạy theo để cạnh tranh về đích với bạn à?”. Nó bảo “Na chả quan tâm”. Được, con gái mẹ được. Mình giỏi tự mình biết là đủ, mấy cái thành tích nhất nhì hình thức này ăn thua gì.

Cả nhà về đến nhà, mấy bố con bùn đất từ đầu đến chân kéo nhau đi tắm, mình đi thẳng vào bếp nấu ăn trưa. Ăn xong, chúng viện cớ mệt kéo nhau lên nhà, bố đi ngủ con chơi điện tử, mình mình rửa bát dọn dẹp mãi mới xong, mồ hôi lúc về ướt đầm giờ đã khô cong từ lúc nào. Chưa kể một đống giày thể thao bê bết bùn đất còn vứt ngoài cửa chưa kịp xử lý. Chả trách cứ mỗi lần ông có sáng kiến cả nhà thể dục thể thao là mình sợ vãi tè.

P.S: một ngày con mẹ tự nhiên thấy lũ con mình sướng quá, phải cho làm lụng chút cho nên người, bèn ra lệnh cho lũ khỉ đột bóc trứng. Chúng bóc trứng rôm rả, cãi vã, đổ lỗi, cười hắc hắc. Có con nhà ai 9 tuổi, 11 tuổi, 13 tuổi, mà bóc trứng cũng không nên hồn như con tôi?


27 comments:

  1. Văn chị hài hước thật, đọc mà ko thể nhịn cười.
    Yêu em Na nhất.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Na đáng yêu lắm. Biết hôm sau có cuộc đi bộ như thế, tối hôm trước nó chuẩn bị khăn lau mặt, bình nước của nó, cho gọn ghẽ vào ba lô, rất là tự lập. Còn con Lila thì lớn đùng thế mà đi lõng thõng tay không.

      Delete
    2. Vì em Na là dân thể thao nên em biết cần phải mang những gì, còn chị La là tiểu thư cành vàng lá ngọc thở thôi còn mệt, mọi thứ sẽ có người khác lo (như mẹ chẳng hạn, hihi)

      Delete
    3. Tính con Na chỉn chu, nó tự lo được cho nó. Còn con La thì cứ phải có người khác lo cho. Đúng là bố mẹ sinh con trời sinh tính.

      Delete
    4. Na là em bé mà bạn kể là biết ghi chép số tiền mình có nên cứ thủng thẳng mà bắt không sót thằng nào có phải không nhỉ? Đỉnh cao của sự Bình tĩnh sống, hehe

      Delete
    5. Chính là em Na đấy. Giờ em cũng chẳng ghi chép ký cọt gì nữa vì em có đồng nào xào luôn đồng nấy, hết thì ra xin mẹ, mẹ không cho thì thôi, em cũng chả quan tâm :-)))))

      Delete
  2. Haha. Đọc vui quá chị ạ. Nhà em cũng có 2 bed 13 tuổi và 9 tuổi bằng 2 bé nhà chị mà nhiều lúc e cũng cảm thấy chúng nó sướng quá. Bắt làm cái gì thì cũng chỉ được 1 tẹo thôi 😂

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ở nhà chị người làm trong nhà còn ngồi chơi không, chả có việc gì làm, nên bắt con mình làm thì cũng không hợp lý. Tranh thủ lúc đi nghỉ sai chúng nó ngập đầu ngập cổ thôi.

      Delete
  3. Có một quả trứng gần như nguyên vẹn kìa chị :D

    ReplyDelete
    Replies
    1. Giao cho các công tử tiểu thư 6 quả trứng mà bóc một hồi còn nhiêu đây. Cuối tuần vừa rồi chị giao nhiệm vụ bóc quả bưởi cho con Lila. Nó bóc xong mà ai ăn nó cũng phản đối. Nó bảo nó phải đổ bao nhiêu "máu và nước mắt" mới bóc xong quả bưởi mà các người ăn như thế thì hết ngay chứ còn gì. Chán cái lũ trẻ con thành thị này quá.

      Delete
  4. ối nhìn bát trứng luộc buồn cười qua chị ạ, thằng cháu em 9t còn không biết bóc vỏ trứng kiểu gì cơ ấy, đưa cho nó quả trứng vừa luộc nhờ nó bóc mà nó cứ loay hoay nhìn ngang ngửa tìm vị trí nào đó để đập quả trứng vào cho nứt. Chị Giang đã cho mấy đứa rửa bát chưa ? Cũng là một cách huấn luyện dù có tổn thất bát đĩa kha khá đới

    ReplyDelete
    Replies
    1. Lũ nhà chị cuối tuần khi người làm nghỉ là chị sai rửa bát. Nhưng chị toàn phải rửa trước những món đắt tiền dễ vỡ, chỉ để lại cho chúng nó những món dễ hoặc những món có rơi cũng không vỡ được. Đồ không phải của chị mà của tư dinh đại sứ, vỡ thì phiền lắm.
      Phân công đứa rửa, đứa tráng, đứa xếp, nghe chúng nó vặc nhau đến là buồn cười.

      Delete
  5. Replies
    1. Chị nghiêm lắm chứ không nuông đâu. Nhưng mà nhà mười mấy người làm thì mình có muốn bắt con mình làm việc nọ việc kia cũng khó, nhất là khi hội người làm rỗi rãi ngồi chơi tán gẫu cả ngày còn con mình bận bịu học hành và ngoại khóa cả ngày.
      Sau cuộc đi bộ 15 cây đấy chị nấu ăn vì biết chúng nó đã kiệt sức rồi. Vụ giày dép toàn bùn vứt đấy chị không yêu cầu chúng nó động tay vì bùn đất bên này toàn giun sán ký sinh trùng. Rửa được đôi giày rồi nhiễm sán thì quá tội.
      Có con Lila thì chị hơi nâng đỡ nó tí vì nó rất yếu, ẻo lả, hơi tí là ngất, hơi tí là tủi thân nước mắt đầm đìa.
      Thế nên là chị không nuông con, nhưng có lẽ là hơi nuông chồng.

      Delete
    2. Bác ơi, mười mấy người làm đấy 1 tháng tiền công chắc cũng đuối bác nhỉ. Mà ít việc thì sao ko giảm bớt người làm hả bác?

      Delete
    3. Bình thường thì ít việc nhưng nếu có khách mời ăn trưa ăn tối hoặc có events lớn thì lại cần nhiều người làm. Mà dân ở đây họ chậm lắm. Ở chỗ khác 1 người là xong việc thì ở đây phải cần tới 3 người.
      Bác mong về Ý để khỏi phải có người làm. Đi lại nườm nượp, cãi vã chành chọe, riêng phải nghe chúng nó trình bày thôi đã đủ mệt.

      Delete
  6. Chúng nó chịu đi đã khá rồi em ơi. 15km chứ ít gì.Con bé nhà chị 13t mà cứ nghe phải đi bộ là nó trốn tiệt. Hôm vừa rồi trường nó tổ chức phụ huynh đi bộ gây quỹ l, chỉ có hai vợ chồng chị đi.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thế là chị vẫn thể dục thể thao chứ là nhà em thì chỉ có mình chồng em đi. Bao vụ chạy marathon đi bộ này nọ ông ý rủ đi là em từ chối. Chỉ bao giờ bọn trẻ con đi thì em mới buộc phải lê theo.

      Delete
    2. Chị lại rất thích thể thao chỉ tội không có thời gian. Ông chồng thì ngược lại hoàn toàn. Kêu gọi ông thể dục cho giảm cân thì ông chỉ thở dài thườn thượt " I will think about it dear". Là xong rồi đó

      Delete
    3. Em giỏi cái gì chứ riêng thể thao thì là con số 0. Không biết chơi bất kỳ môn thể thao nào, xem bóng đá thì không biết lưới của đội mình cổ vũ ở phía nào. Gene nhặt khoai tây chắc chắn con La được thừa hưởng từ mẹ :-))))))

      Delete
  7. Trứng sáu quả luộc bị "ngót" đi nên chỉ còn bốn thôi mẹ Giang ạ :D.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ờ, ngót thật mà. Có 6 quả thì 2 ngót, 3 thê thảm, 1 rỗ nhằng nhịt. Lần sau bắt chúng nó làm gì thì làm chứ vụ bóc trứng là được miễn rồi đấy :-))))

      Delete
  8. Ha ha ha, chả bù nhà tớ ba mẹ con tinh thần thể thao bất diệt. Mẹ thì chạy con thì bơi, có mỗi ông bố, làm việc gì cũng hăng, mỗi tội thể dục thể thao là than buồn ngủ. Ặc

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nhà tớ có tớ không thể thao gì nhưng làm việc không biết mệt. Còn ông kia thể dục thể thao hăng lắm nhưng cứ động đến việc là 3 phút sau mệt bỏ cuộc. Chưa hiểu vì lý do gì. Có khi mệt tâm lý :-))))

      Delete
  9. Trời ui, mới đọc cái tít xong tui cứ tưởng … =)))))
    Người ơi người đã lại sức chưa sau ngày đại hội thể thao ấy? Tính ra người có sức khỏe thần sầu ấy chứ, đi bộ 15km bằng dép lê, lại còn phải chăm lo ăn uống dọn dẹp nữa. Mà đi đường gì mà bùn đất nhiều thế hả người?
    Hồi cuối tuần trước tui cũng đi cắm trại Cub Scouts với bố con nhà nó, sáng đi trekking xuyên rừng với cả lũ, tính ra đi về cũng cỡ 15km, về trại nghỉ ăn trưa xong chiều lại đi bơi thuyền, tui né luôn, chui vào lều nằm phè cánh đọc sách :P. Kệ, mình cứ lượng sức mình thôi, đã quyết rồi, không cố quá lại thành quá cố =))))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Có đi hết 15km đâu. Đi được nửa đường giày ông kia sút đế còn giề.
      Đường đất mà trời lại vừa mưa nên thành ra lầy lội, đi không cẩn thận là vồ ếch lên xuống.
      Tôi chính ra rất thích đi bơi thuyền. Tức là ai chèo thì chèo còn tôi ngồi giương ô đọc sách ý :-)))))

      Delete
  10. Đọc blog em ngày nào cũng thấy vui. Cho dù là một câu chuyện rắc rối. Mười mấy năm rồi chưa bao giờ chán nổi.

    ReplyDelete