Monday, November 4, 2019

4/11/2019


Lên máy bay về Ý. Mấy bố con nhà kia hơn tuần sau mới về. Để con lại cho ông mình nói thật là lo lắm, nhưng nhiều việc phải làm quá, lũ trẻ con thì được nghỉ ngắn, không về sớm sẽ không kịp giải quyết việc gì. Ông thì đã hoan hỉ bảo lũ con “Mẹ mày đi vắng bố con mình đi ngủ muộn” :-))))).
Con chừng này tuổi, mình nhờ ông đón con cũng vài bận. Nhờ lần nào là phải canh giờ nhắc ông lần đấy. Có đúng hai lần không nhắc thì ông quên cả hai. Một lần là mình bận đi giúp hội người Việt ở Dubai trang trí phòng tiệc đón quốc khánh. Vì phòng tiệc ở dưới tầng hầm, điện thoại không có sóng nên không nhắc ông được. Về tới nhà, hỏi ông “Con đâu anh?”, ông đang ngồi dính ở máy tính nghe thế đập tay đánh bốp vào trán rồi xô ghế chạy. Con phải đón từ 4h, giờ đã hơn 6h, thế thì 2 tiếng qua thằng bé ở đâu? Mình vội gọi cho mẹ của thằng bé bạn nó. Sinh nhật con nó kết thúc từ 4h chiều, suốt 2 tiếng qua nó phải ngồi trông con mình. Chắc nó chán đời lắm, vì thấy giọng trả lời điện thoại nghe xa vắng.
 Lần thứ hai, mình bận đón con Na và chạy mấy việc vặt, nên nhờ ông đón thằng Ale. Bận quá nên quên không nhắc ông. Xong về tới nhà, thấy ông vẫn ngồi vểnh râu lướt điện thoại, mà giờ đón con thì đã quá từ lâu. Bị mình sửng cồ “Sao chưa đón con?”, ông sửng cồ lại “Quên chứ sao” rồi chạy tót đi. Sôi mề.
Có lần cuối tuần, mình nấu ăn dưới nhà xong đi lên, không thấy thằng con trai đâu. Mình thấy bất thường ngay vì ngày nghỉ, chắc chắn nó sẽ bám sườn bố nó để xem ké vi tính hoặc điện thoại chứ làm gì có chuyện nó đi sang phòng khác. Thế nên mình hỏi ngay “Lila, Anna, anh Ale đâu?”, và được chúng nó kể anh Ale bị chảy máu mũi đang nằm trong phòng. Mình chạy vào phòng nó, thấy thằng bé đang nằm, nuốt ừng ực, quần áo be bét máu. Vừa ngồi dậy một cái lập tức một dòng máu chảy ngoằn ngoèo nhanh như cắt xuống cằm. Máu đã chảy liên tục không cầm được như thế mười mấy phút, mà thằng bố mải cắm mặt vào máy tính chỉ bảo con ngửa cổ lên là coi như xong nghĩa vụ. Ngửa cổ lên, máu chảy ra không được thì chảy ngược vào. Thằng bé nuốt máu nhiều quá nên giờ ruột cuộn lên choáng và buồn nôn.
Mất hơn 15 phút mới tạm cầm máu. Mình bảo “Anh đọc nhiều về ô tô và những chuyện tầm phào của thiên hạ quá. Sao không đọc để có chút kiến thức sơ cứu trẻ con?”, thì bị ông cãi “Chảy máu mũi ngửa cổ lên trời là đúng rồi còn gì”.
Hồi ở Rome, nhà trẻ của con Lila ở ngay trong Bộ. Lý tưởng ra thì hai bố con buổi sáng đi cùng nhau, con vào nhà trẻ tầng 1, bố lên văn phòng tầng 3, mình được ngủ thêm một tí vì cả đêm đã loạch xoạch với con Na. Nhưng mình sáng nào cũng phải tự cho con bé đến nhà trẻ vì sợ ông chồng đầu óc trên mây của mình đến Bộ rồi đi thẳng vào văn phòng làm việc và để quên con trong xe. Xe thì đỗ ngoài bãi đỗ xe nắng chang chang. Quên ở đấy thì chỉ tiếng sau là không cứu được chứ đừng nói cả ngày.
Nhà mà có một người trên mây thì người còn lại phải thực tế gấp đôi, thế thôi.

Kết quả: một tuần sau, mình rộn ràng lái xe ra sân bay đón mấy bố con. Trước đó mình đã dặn ông đứt lưỡi anh cẩn thận kẻo lạc con. Gì chứ con thì lăng quăng, bố thì mải cắm mặt vào điện thoại, không lạc mới là lạ. Ngay từ xa, nhìn thấy ông ngơ ngáo đi ra, theo sau là 3 cái đuôi lẵng nhẵng, mình thở phào. Đến gần, người thì đủ nhưng vali thì KHÔNG THẤY CÁI NÀO. Hóa ra bố con lạc nhau ở sân bay chuyển chặng. Lúc tìm được nhau, chạy té đến quầy check-in thì đã quá muộn, hàng không giá rẻ chúng nó không chịu linh động. Thế là người đi vali ở lại. Thôi, mình chỉ sợ lạc con chứ hành lý thì lạc cũng được vậy.
Về nhà, có người gọi điện đông tây nam bắc khắp nơi, chả giải quyết được, hôm sau đành lên facebook kêu cứu. May quá có thằng bạn bỏ công lái xe ra tận sân bay trả tiền hộ để sân bay gửi hành lý bằng chuyển phát nhanh đến tận nơi cho. Ông huênh hoang về các thể loại tình bạn bắt đầu từ ô tô, từ facebook, mà keo sơn vị tha của ông, và giấu biến hóa đơn chuyển phát nhanh hơn 200e!

26 comments:

  1. Haha khổ thân người phụ nữ thực tế gấp đôi rồi mà vẫn bị trả 200e hành lý. Khúc chị tả 3 cái đuôi lằng nhẵng đi sau mà thở phào mà em buồn cười quá =))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hơn 200e chuyển phát nhanh và phí mấy ngày gửi vali ở sân bay chắc cũng phải 100e. Cơ mà thôi chị chả hỏi. Chị chỉ cần con chị đến nơi không lạc hay sứt mẻ đứa nào.

      Delete
  2. superwoman, supermom, superwife :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Giời ơi tôi chán làm super lắm rồi. Tôi chỉ muốn được làm một người đờn bà bình thường, bớt lo toan, bớt nghĩa vụ, để tôi chỉ suốt ngày bước khoan bước nhặt và lãng đãng viết văn.

      Delete
  3. Chị ơi sao ko để anh ấy tự giác một chút. Từ những chuyện nhỏ nhặt ko hại gì , chứ làm thế là mình tước đi quyền và nghĩa vụ chăm con của ông chồng mà mình lại mệt thân. Dần ổng quen ko để ý nữa
    Chồng em mà thế em cho ra đảo, con chung chứ có phải con riêng đâu mà cái gì cũng đến tay mẹ

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chả biết em sao chứ chị thấy đàn ông mà vợ sai nó chạy đi làm ngay là mừng lắm rồi, chứ có thằng vợ sai nó còn không thèm làm. Giờ mà bảo mơ đến đàn ông tự giác chắc chị chả dám mơ.
      Chị cũng kệ nhiều thứ, nhiều việc biết là để mặc kệ thì sẽ tốn kém và kết quả vớ vẩn nhưng kệ được là chị kệ. Nhưng riêng sức khỏe và an toàn và cả việc học hành với rèn nề nếp cho trẻ con là chị không kệ được. Con mình mà, ăn thua với ông thì con mình thiệt đầu tiên.

      Delete
  4. Đàn ông hình như ai cũng thế. Chồng em cũng vậy, không nhắc là y như rằng quên đón con. Mẹ đi vắng thì con sẽ có nguy cơ đi học muộn, chiều bị đón muộn, ăn uống không đúng giờ. Đành tự an ủi là dâu sao vẫn là 1 người đàn ông yêu con, vợ nhờ là giúp không kêu ca gì. Chấm điểm thái độ tinh thần thôi vậy :D

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ờ, rồi còn nếu nhờ trông con là cho con chơi điện tử thoải mái để chúng nó khỏi làm phiền mình nữa chứ.
      Nhưng mà thôi em ạ, đàn bà mà sức vóc khỏe khoắn như đàn ông, và đàn ông mà khéo léo đảm đang biết lo toan như đàn bà, thì có lẽ đàn ông đàn bà chúng ta chả cần nhau nữa.

      Delete
  5. Bác ui, bác là quasi-god à?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em làm bác nhớ tới bài Quasi-God bác viết cách đây vài năm. Có lẽ chưa tới được mức đó nhưng cảnh giới trên mức bình thường là chắc rồi đó.

      Delete
  6. Em đọc blog chị từ hồi 360 đến giờ mà vẫn cảm xúc nguyên vẹn như ngày nào, nhất là đọc những đoạn "Ơ hờ" chị ạ!:D

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ờ, khổ lắm cơ :-))))). Số bác sướng thì cũng sướng thật nhưng vất vả thì cũng vất vả thật.

      Delete
  7. Úi trời chị chỉ đọc không đã sôi máu. Em thật quảng đại với ông chồng. Chồng chị thì chu đáo cài đặt lịch hẹn giờ để phòng bệnh hay quên. Riêng vụ giờ giấc đón con ông rất cẩn thận vì ông lo cho an toàn của con gái. Con 14t chứ ra trạm xe buýt là ông đi bộ cùng vì sợ con gái bị bắt cóc hãm hại ( đến khổ với ông).

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ông chồng em nhìn đời toàn màu hồng, nhân gian toàn người tử tế, hãy mở rộng trái tim để kết bạn với toàn bộ nhân loại. Thế nên ông ý không tin đời có kẻ xấu. Ví dụ, em không để con em vào nhà vệ sinh công cộng một mình. Chúng nó mà vào là em đi cùng hoặc ít nhất cũng phải đứng ngay cửa canh chừng và gọi với vào hỏi. Ông chồng em bảo em bị hoang tưởng. Cuối cùng, hồi ở Dubai, ông ý được nghe kể có con bé con 6 tuổi bị xâm hại trong nhà vệ sinh công cộng trong khi bố nó đứng đợi ngay ở ngoài, ông ý sợ xanh mắt và không dám bảo vợ hoang tưởng nữa. Cơ mà ông ý hay quên, nên giờ vợ ông ý lại bị gán mác hoang tưởng rồi.

      Delete
  8. Nhà em 4, 5 năm nay cứ mẹ đưa con đi học ngoại khóa thì thể nào bố cũng lại hỏi : "2 mẹ con đi đâu?" Đầu óc chắc để cho mấy cái clip tập thể hình, xe cộ, kể cả chó mèo ... trên youtube.

    Quần áo vất đc chỗ nào là vất, đi đánh golf về giầy toàn đất, cát hay cỏ vẫn nhét thẳng vào tủ.

    Tắm xong nước lênh láng sàn nhà tắm, có lần con ngã sấp mặt. Xạc xong rút mỗi điện thoại dây vẫn cắm y nguyên ...

    Em vẫn cứ tha hết cho vì mỗi lần em nhờ gì thì sẽ hăng hái làm ngay.

    Cơ mà nếu lập đội thì bác giai nhà bác hẳn sẽ là đội trưởng, hê hê

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nhà chị cũng thế đây. Thứ 7 và chủ nhật nhà không có người làm, thế mà 3 năm nay rồi ông chồng chị vẫn ngạc nhiên té ngửa "Cuối tuần người làm nghỉ hết à? Tại sao?". Chị nghĩ có khi mình nên coi những câu hỏi của đàn ông là câu hỏi tu từ, tức là hỏi để lấp chỗ trống thôi, không cần phải trả lời :-)))))

      Delete
  9. hihi! nhà nào chả thế!Con mình đẻ thì lo thôi cháu ạ!Bố là con trai lớn của mẹ nên khó bảo thôi!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cháu đã cẩn thận lấy chồng hơn hẳn 10 tuổi cho chín muồi thế mà rồi cuối cùng vẫn chẳng đâu vào đâu. Những cặp vợ chồng mà bằng tuổi nhau thì không hiểu họ xoay sở làm sao cô nhỉ :-)))))

      Delete
  10. Bà ơi vợ chồng bù đắp cho nhao, ko cãi được đâu! Tính tôi cũng hơi hồn nhiên thì bù lại chồng tôi lại luôn bị ám ảnh về an ninh và an toàn. Tối đi ngủ thì ông đi một vòng kiểm tra cửa nẻo, tôi bảo ông tôi khóa cửa rồi ông vẫn không yên tâm, phải đi kiểm tra tận nơi. Xong thấy cửa đã khóa vẫn chưa yên tâm, phải thử lại, bằng cách mở khóa rồi khóa lại, rồi vẫn chưa yên tâm, vặn tới vặn lui mấy lần cho chắc ăn. Dĩ nhiên cuối cùng sáng ra mở cửa thì cái khóa đã ở vị trí không khóa! =)))))).

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ông chồng tôi thì bị ám ảnh rằng ai đó sẽ thó đồ của ông ấy, thế nên ông ấy cất giấu rất nhiệt tình. Mỗi tội giấu kín quá xong cuối cùng chả nhớ đã giấu ở đâu, cũng chả khác gì mất. Đỉnh cao là mấy tháng trước, vừa tậu được cặp kính xịn, lên máy bay trước khi ngủ, như người ta là cho kính vào cái túi ghế đằng trước là được rồi, đây ông còn cẩn thận cất kính vào một cái túi nilon rồi mới cho vào cái túi ghế đằng trước. Kết quả, lúc ông tỉnh dậy thì tụi nhân viên hàng không lúc đi gom rác đã vứt béng kính của ông đi vì tưởng trong túi nilon chỉ có rác. Cái kính hơn 300e vừa mới mua trên đường ra sân bay. Ông than với tôi mà tôi phải lảng sang chuyện khác ngay kẻo tiếc tiền quá lại phải quạt cho ông một trận.
      Người đâu mà cứ như tiên hạ phàm. Thu thập tư liệu thì có thể dựng thành phim được.

      Delete
  11. Chia sẻ với chị nhé, chồng em ra cảnh sát để gia hạn visa cho vợ còn hỏi em ơi con sinh ngày bao nhiêu có chết em không :(((((

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chồng chị thì không hỏi em ơi con sinh ngày nào, nhưng hỏi em ơi con học lớp mấy. Lớp mấy còn không nhớ nổi, đừng hy vọng nhớ học lớp nào trong khối lớp mấy :-)))))))

      Delete
  12. Từ hồi đọc blog của bác, em học được cái tính vui vẻ hài hước của bác. Thấy cs hôn nhân đỡ bi kịch hơn nhiều. Thanks bác nhiều!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Miễn là gia đình và bản thân khỏe mạnh, và lương tâm mình trong sạch, còn lại đời thế nào thì ta sẽ cố thích nghi thế ấy. Có câu nói "đời cho ta chanh thì ta sẽ làm được ly đá chanh" ý em.

      Delete
  13. em thì hay quặc chồng em mỗi lần chồng em lơ tơ mơ hay quên như thế, ối em điên máu lắm. Nhưng đọc blog chị xong em nhận ra thôi đàn ông ai chả hay quên, kệ họ vậy.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đàn ông mà nó lại nhớ kỹ càng tỉ mỉ, cẩn thận chính xác từng ly từng tí, thì cũng chết dở đấy em. Thôi lơ tơ mơ hay quên thì kể ra cũng điên mề thật nhưng vẫn còn dễ điều khiển.

      Delete