Accra gợi cho tôi nhớ tới những tỉnh lỵ nghèo và buồn thê thảm của VN. Tỉnh lỵ nằm bên một con đường quốc lộ đầy bụi nào đó. Hàng quán tiêu điều bán dăm món quà vặt, ấm nước chè, dăm quả chuối ta vỏ đã thâm cả lại. Thùng phuy nước dựng cao bên đường cho những chuyến xe xuyên tỉnh tấp vào lấy. Những capô xe bỏng giãy. Những người bán hàng rong xúm xít vào bất kỳ chiếc ô tô nào vừa đi chậm lại. Những chiếc xe bước lên là ngửi thấy một thứ mùi khó tả. Mùi của những nẻo đường dặm dài xăng dầu, bụi bặm lưu cữu, qua những cửa kính không đóng được bao giờ.
Như khi ta đứng trên một sân ga tỉnh lẻ, vẻ
xơ xác tiêu điều làm người bải hoải, lòng cồn lên một khao khát muốn bỏ đi thật
xa, lòng chỉ biết là phải đi, nhưng không biết đi đâu. Chẳng lẽ cứ nhảy đại lên
bất cứ chuyến tàu nào vừa tới?
Sau một cơ số năm bôn ba từ châu Á sang
châu Mỹ về châu Âu sang Trung Đông rồi đến châu Phi, thì mình phải công nhận
một điều, rằng chẳng nơi nào bằng châu Âu. Chẳng nơi nào hội tụ đủ sự thanh
bình, đẹp đẽ, vẻ đẹp cả thiên tạo lẫn nhân tạo, cảnh sắc bốn mùa, lại đầy di
sản văn hóa và nền tảng xã hội trật tự và phát triển cao như ở châu Âu. Sống ở
châu Âu rồi, đi bất cứ đâu cũng thấy thiếu.
Nhất là trong cuộc sống lắm bộn bề lo toan,
đất chật người đông, ra đường là thấy người xe lúc nhúc này, mình chỉ muốn trốn
về nơi cả ngày chả có tiếng xe chạy qua, thị trấn họa hoằn lắm mới thấy có
người, và góc vườn yên tĩnh mà nếu ngồi chờ đủ lâu sẽ gặp được bọ sừng.
PS: Hồi giáng sinh năm ngoái, sau cả ngày
làm việc chân tay trong căn nhà lạnh ngắt ngơ mùa đông châu Âu không có sưởi, buổi
tối ăn xong, mẹ lại bảo con hát bài hát mẹ thích. Con chiều mẹ vừa hát vừa múa
minh họa, mẹ ngồi nghệt ra nghe, hết cả mệt:
I love the mountains
I love the rolling hills
I love the flowers
I love the daffodils
I love the fireside
When all the lights are low.
Boom dee ah da boom dee ah da….
Tôi yêu núi,
Yêu cả những ngọn đồi
Yêu hoa,
Yêu những bông cúc dại
Yêu ánh lửa hắt ra từ lò sưởi
Và xung quanh là căn phòng tối…
Yêu hết mọi thứ trên đời thế này, thặc là
một bài hát toẹt vời cho cô con gái joie-de-vivre của mẹ. Mẹ quên nói với con gái rằng mẹ còn yêu cả màu
rượu vang đỏ trong vắt ánh nắng mặt trời xuyên qua hắt một cái chấm đỏ lung linh
xuống mặt bàn trải khăn trắng tinh, mùa đông năm ngoái cả nhà mình ngồi cùng
nhau, trước mặt là biển xanh, trên đầu là trời xanh và xung quanh là hoa cỏ Salento
rộn ràng.
Con
gái mẹ sáng hôm qua đi học khóc lóc mè nheo “Na mệc quá”, làm mẹ cả buổi sáng ở
nhà thấp thỏm canh điện thoại trường gọi tới. Cuối cùng, trường chả gọi. Còn
con gái mẹ đi học về nhảy chân sáo, mặt mọng vo, mắt lá dăm cười tít từ ngoài cửa, nhìn như
mùa xuân 💟.
Ảnh: vũng tắm Marina
Serra gần nhà. Đi dọc Puglia có rất nhiều vũng tắm đẹp
và những hang động vẫn còn rất hoang sơ. Nhớ mùa hè.